Trong số các nhân viên, có một cậu 19 tuổi, người quen giới thiệu vào làm. Nhà cậu ta ở Vĩnh Long, hoàn cảnh gia đình rất khó khăn. Cậu nghỉ học khi đang học lớp 8, không có cha, mẹ buôn bán bận rộn, không có thời gian dạy dỗ và chăm sóc cậu. Vì vậy, cậu thường xuyên tụ tập bạn bè ở quê ăn nhậu, cờ bạc, đua xe. 2-3 năm gần đây, cậu được người quen đưa lên Sài Gòn xin làm việc cho quán cà phê, may mắn gặp được ngưꦍời chủ tốt cho cơ hội việc làm và dạy dỗ, từ đó cậu chú tâm làm việc. Rồi quán đó kinh doanh gặp khó khăn nên phải đóng cửa, cậu đổi qua nhiều công việc.
Có người quen của tôi biết cậu ta là ngườiꦍ làm việc tốt n🍌ên giới thiệu đến cửa hàng tôi. Qua gần 3 tháng làm việc, tôi nhận thấy cậu ta làm rất chăm chỉ và chịu khó, vì thế tôi quan tâm, giúp đỡ cậu hơn những nhân viên khác. Những khi có thời gian, tôi thường lắng nghe cậu kể về cuộc sống trước đây, tôi khuyên nhủ cậu thay đổi những thói quen chưa tốt. Gần đây, vài người trong gia đình và cả nhân viên đã nhiều lần nói với tôi rằng thấy cậu ta có những lời nói và biểu hiện rất lạ, sau đó tôi chú ý hơn về những lời mọi người nói.
Mỗi khi tôi đến cửa hàng, cậu ta luôn âm thầm chuẩn bị sẵn những việc mà tôi thường làm. Cậu biết rõ tôi thích gì, không thích gì, biết tôi thường uống nước gì và nước của tôi uống sẽ để ở đâu. Mỗi khi thấy tܫôi muốn làm việc gì ở cửa hàng, cậu ấy đều đến giúp. Nhìn thấy tôi cầm xách đồ đạc gì khỏi xe, cậu luôn chạy đến để đỡ phụ dù đang làm việc khác. Vài lần tôi còn bắt gặp ánh mắt cậu ta nhìn mình rất khác thường. Qua lời của những người khác nói lại và những hành động của cậu ta, tôi nghĩ rằng người thanh niên này là đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu tình thương của bố mẹ, không được dạy dỗ trước đây, giờ gặp tôi lại nhẹ n🌌hàng khuyên nhủ, chỉ bảo và thường quan tâm hỏi thăm nên có lẽ quý mến tôi cũng là điều bình thường.
Vào một lần tôi và cậu nói chuyện, như thường lệ cậu gọi tôi bằng cô xưng c🌱on, lần này cậu bảo ngày nào tôi không đến cửa hàng là thấy rất nhớ. Cậu ta tức giận mỗi khi nhìn thấy tôi nói🦄 chuyện với bất cứ khách nam nào. Hôm nào bị tôi la, cậu ta buồn, không muốn nói chuyện với ai, thậm chí không ăn và không ngủ. Từ khi nghe như vậy, tôi hạn chế nói chuyện trực tiếp và gặp, luôn giữ khoảng cách với cậu ta.
Tôi từng đọc nhiều bài báo và xem tin tức, có những trường hợp hành động thiếu suy nghĩ và làm những việc dại dột đáng tiếc, vì♏ vậy rất lo lắng trong sự việc này. Hôm nay tôi viết bài tâm sự này vì không biết phải đối phó với nhân viên của mình như thế nào, nếu cho cậu ấy nghỉ việc thì thật sự tôi mất đi một nhân viên siêng năng, chịu khó, cậu ấy lại mất công việc. Nếu tôi vẫn giữ nhân viên này lại lo sợ những suy nghĩ sai lệch của cậu ta sẽ đi xa hơn. Xin mọi người hãy cho t๊ôi ý kiến và những lời khuyên để giúp tôi có thể giải toả được vấn đề này.
Vân
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc