Ngày 20/2
Như bao ngày yên ả khác, con lại ngồi học bài cùng mẹ bên góc bàn quen thuộc. Con bỗng dưng thấy đau đầu. Những tưởng áp lực học hành căng thẳng hay cơn cảm mạo lúc trở trời, con của mẹ vẫn ung dung và nỗ lực học tập. Nhưng ngờ đâu, cơn đau ngày một kéo dài dai dẳng hơn. Mẹ nhận ra nhữnꦐg bất thường khi con sốt, nôn mửa, đầu nặng trĩu, ít nói, ít vận động hơn và khó có thể tập trung. Nỗi lo sợ đã dần hܫiện hữu trong mẹ.
Ngày 23/2
Mẹ mau chóng đưa con vào viện. Từ bệnh viện xã rồi đến huyện, mẹ sốt ruột mong ngóng những chẩn đoán từ các bác sĩ. Lòng mẹ như lửa cháy khi các triệu chứng ngày một nặng thêm, mà vẫn chưa biết chính xác bệnh tình con thế nào, hướng điều trị, chi phí ra sao. Con vẫn nôn nhiều, nhưng chỉ là nước bọt bởi con đã bỏ ăn nhiều ngày trời… Vồn vã theo chân các bác sĩ, câu hỏi duy nhất trong đầu mẹ là con đã mắc phải chứng bệnh quái ác nào? Không thể ngồi yên,♏ bất chấp sự khuyên🌌 ngăn của các y tá, đôi lúc mẹ như muốn xông vào phòng xét nghiệm để sớm biết kết quả của con. Nhưng đã nhiều ngày mòn mỏi dõi theo con, mẹ vẫn chưa nhận được kết quả chính xác nào.
Ngày 29/2
Cầm ít tiền vay mượn trong tay, mẹ tức tốc mang con đến Bệnh viện Nhi Đồng 2. Linh tính mách bảo chỉ có nơi đó, con mới có cơ hội chữa lành bệnh. Lòng mẹ hoang mang và nặng trĩu. Nỗi mơ hồ về bệnh tình của con càng làm mẹ không yên. “Cháu bị viêm não nhiễm,💧 tổn thương não đã ở mức báo động. Chậm trễ chút nữa cháu đã trở thành người thực vật trước khi cơ thể không thể chống chọi được nữa…”, mẹ nhớ như in những lời của bác sĩ điều trị. Mẹ phải làm sao đây nếu ngày nào đó con không𝐆 thể nhận ra mẹ là ai.
Ngày 5/3
Trên giường𝄹 bệnh, nhìn con nhỏ bé xanh xao, ít ai có thể đoán con đã 9 tuổi. Mọi cử động của con đều rất chậm chạp và mệt mỏi. Con quá yếu, mẹ phải dẫn từng bước như trẻ mới tập đi. Còn đâu bé Kiệt của mẹ vẫn ngày ngày chăm chỉ men theo những con đường đèo quanh co để đến trường. Mẹ sợ hãi nếu những hình ảnh ấy trôi mãi vào quá khứ… 80 triệu đồng cho đợt điều trị bằng thuốc đặc trị. Số tiền bằng cả gia tài ấy mẹ tìm ở đâu?
Ngày 15/3
Đến giờ mẹ cũng không biết làm thế nào nếu những ngày khốn khó ấy mẹ con mình không nhận được sự hỗ trợ từ chương trình "Gấu đỏ gắn kết yêu thương". Cái ngày mẹ được bệnh viện báo tin con được hỗ trợ chi phí điều trị chữa bệnh, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi vui đó của mẹ, cứ líu ríu nói không nên lời… Con sẽ lại khỏe mạnh, hồn nhiên như xưa! C♚hưa bao giờ mẹ vui hơn thế.
Ngày 30/3
Hôm nay, mẹ vừa nhận được giấy ra viện từ các bác sĩ. Nhìn con hồng hào như chưa từng trải qua cơn bệnh tật, cẩn thận thu xếp đồ đạc, nỗi vui sướng lại dâng tràn trong mẹ. Tạm biệt các gia đình bệnh nhi cùng phòng, mẹ con mình lại quay về. ℱMang theo biết bao lời cầu chúc yêu thương, một tương lai tươi sáng hơn đang đón đợi con.
Ngày 1/6
Phước Long vào một buổi𒁏 sáng đẹp trời như bao buổi sáng yên bình khác. Nhanh thật, mới đó mà con đã xuất viện được mấy tháng rồi. Khác với vẻ mệt mỏi và buồn bã những ngày nằm viện điều trị, con hôm nay tràn đầy sức sống, hăng say ngồi học bài bên cửa sổ. Góc nhà quê đơn sơ giờ không còn lạnh lẽo nữa mà thường xuyên vang lên tiếng đọc bài giòn tan của con mỗi ngày. Như một phép màu, qua cơn nguy kịch con lại ngồi đây cần mẫn ngày đêm để tặng mẹ thậ🐠t nhiều điểm 10 tròn trịa. Mẹ tự hào biết bao khi con tiếp tục giữ vững thành tích là học sinh giỏi của lớp, luôn được thầy cô và bạn bè yêu mến. Vượt qua cơn thập tử nhất sinh, con lại khỏe mạnh chạy nhảy, chơi đùa cùng chúng bạn. Phần thưởng học sinh giỏi cùng giải “Vở sạch chữ đẹp” là món quà lớn nhất mà mẹ từng nhận được trong cuộc sống đầy lo toan này. Mẹ tin đó là một điều kỳ diệu!
Ngày 15/6
Hôm nay, hình ảnh con hàng ngày, cũng trên con đư𝓰ờng đèo quanh co ấy, tung tăng cùng các bạn đến trường không những chẳng mất đi mà mãi là ký ức đẹp đẽ trong lòng mẹ. Sau bao khó khăn, con vẫn vững bước. Mẹ tin rằng không chỉ là con của mẹ mà từ sự chung tay của hàng triêu tấm lòng, sẽ còn nhiều nhiều những ước mơ khác được viết lên và những nụ cười bé thơ kia sẽ luôn sáng mãi.
Mẹ của con!
Hoàng Thị Hường