Ngày 30/12/2011
Nhận được tờ phỏng vấn trao đổi sinh viên mười tháng ở Busan, ༒Hàn Quốc. Đi hay là không đi?
Ngày 31/12/2011
Sáng nay lên phòng hợp tác quốc𝄹 tế phỏng vấn với cô người Mỹ. Mặc dù cô tỏ vẻ rất hài lòng nhưng bản thân tôi không tự ♑tin lắm.
Ngày 28/1/2012
Chiều nay tôi nhận được cuộc điện thoại từ phòng Hợp tác quốc tế: “Chúc mừng Phương, hồ sơ của em đã được trường Youngsan chấp nhận. ❀Em chuẩn bị tinh thần đi học nhé!”. Vui và lo, hai nỗi song hꦓành.
Tháng 2/2012
Một tháng cho tôi vừa hoàn thành 🎶học kỳ, bảo lưu kếﷺt quả học tập tại Việt Nam, làm visa và chia tay người thân, bạn bè. Tôi chạy như chạy lũ, chẳng kịp biết mùi của sự sắp cách xa.
Ngày 28/2/2012
Tạm biệt Việt Nam, H🎃àn Quốc đón t💃ôi sau năm giờ bay...”
Dòng nhật ký ghi lại chữ “Duyên” đưa tôi đ🐟ến xứ sở kim chi xinh đẹp, để ✤giờ đây tôi ngồi kể bạn nghe câu chuyện bốn mùa đã vun đắp nên một tình yêu bất ngờ trong tôi.
Busan - những ngày đông còn vươn lại
Ấn tượng đầu tiên của tôi là ngôi trường tôi học nằm vắt vẻo lưng chừng núi, ký túc xá tận trên đỉnh núi. Không gian học tập ཧtách biệt hoàn toàn với phố cảng nhộn nhịp. Mãi sau này có dịp đi vòng quanh các tỉnh lân cận, nhìn ngôi trường nào cũng được thiết kế như vậy, mọt sách tôi thấy “kết” đất nước này nhiều lắm.
Quang cảnh mùa này nhìn khá xơ xác, cây cành trơ trọi, khẳng khiu. Tất cả chỉ còn độc một màu thông xanh quanh đồi, nhưng màu xanh ấy cũng ướm hơi giá rét nên không tươi tắn xíu nào. Qua những cánh đồng bắp cải sau mùa thu hoạch, người nông dân đang thu dọn những gì còn sót lại, chuẩn bị rải phân, làm đất cho vụ sau. Những dáng người cong đi vì gió rét, những chiếc áo to sụ. Dáng hoang vu làm tôi hơi thất vọ⭕ng, vì trong ảo tưởng tôi vẫn hoang hoải một hình ảnh tuyệt đẹp như ở xứ sở thần tiên, mà tôi được mọi người rót tai từ trước. Tôi cứ nghỉ là sẽ được chiêm ngưỡng những cảnh đẹp thần tiên, sẽ được ngắm những con người xiêm áo lụa là và xinh như cổ tích. Ấy mà thực tế thì...
Tôi sống những ngày đông muộn bằng nỗi nhớ quê hương, bằng facebook, yahoo, skype. Chẳng khóc lóc sướt mướt đâu nhưng cứ man mác buồn. Niềm vui lớn và duyꦯ nhất ngày đông là việc tình cờ tôi quen được cô bé🦩 quê Hà Tĩnh ở phòng đối diện và bốn bé người Việt khác đang ở cùng ký túc nữa. Thói quen của tôi bấy giờ là sau giờ học, tôi cùng bé người Việt leo lên ngọn đồi phía sau kí túc để trò chuyện và ngắm những vạt hoa tím. Mùa đông khép lại, nhẹ nhàng.
Busan - trọn mùa xuân mơ
Khi những tia nắng ấm dần lên, khi chúng tôi trút bỏ chiếc áo khoác to sụ để khoác những chiếc áo ấm mỏng hơn, đó cũng là khi tôi nhìn thấy hàng anh đào khẳng khiu trơ cành trên lối từ cổng chính dưới chân dốc lên dãy phòng học, trên lưng chừng dốc bắt đầu có những thay đổi. Những cuối tuần lang thang cùng cô bạn Indonesia chung phòng, bọn tôi đi chậm hơn qua hàng anh đào này. Bọn tôi nhìn ngắm và chờ đợi. Trên thân cây, những nụ anh đào lớn một cách chậm chạp qua từng ngày. Giáo sư bảo, thời tiết ấm hơn chút nữa nó mới bung cánh. Thế l🎃à bọn tôi chờ, âm thầm chờ đợi những cái hoa hé nở như những nụ hoa chờ gió ấm. Và rồi một ngày ửng nắng, cô bạn người Việt chạy như bay𝓰 lên ôm chầm cồ tôi: “Nó nở rồi đấy chị, mình xuống sân ngay đi”.
Chẳng để tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó kéo tôi và cô bạn Indonesia chạy vèo xuống sân trư𓆉ờng.ඣ Những nụ hoa tôi ngắm hàng ngày chẳng biết lúc nào đã hé nở. Cánh hoa hồng nhạt dưới nắng níu chân sinh viên dừng lại ngắm nghía, chụp ảnh. Dù là lần đầu tiên thấy như tôi hay chính những con người là chủ nhân của xứ sở này vẫn không thể kìm lòng mà trố mắt, há mồm trước vẻ đẹp của hàng hoa. Vài ngày sau, hoa bắt đầu nở rộ và đẹp nhất là lúc có cơn gió đi qua, những cánh hoa theo gió rơi ngập lối đi. Chắc có lẽ đi hết cuộc đời này, tôi vẫn không thể quên hình ảnh những cánh hoa bay lả tả và cô bạn nhỏ của tôi chạy theo bắt những cánh hoa rơi...
Sau một tuần khoe sắc và ba ngày rơi rụng ngập lối đi, hàng anh đào giờ đã xanh màu lá. Cái sắc hồng phơn phớt giờ đã thay bằng màu xanh non mỡ màng. Lối đi giờ phủ một màu xanh mát dịu. Nhưng phải nói thêm mùa xuân không chỉ có anh đào. Mùa xuân cũng vẫy gọi hoa hồng khoe sắc thắm. Xuân lay những loài hoa mọc ra từ khe đá, khoác áo hồng, đỏ, trắng, tím điểm tô c൲ho những núi đá khô cằn thêm màu sống xinh tươi, làm cho bức tranh thiên nhiên hoang dại mà đẹp lạ thường. Đâu đó điểm thê𒆙m vài cành anh đào nho nhỏ (giống anh đào Hà Nội mình), màu hồng tươi lóe lên giữa ngàn xanh. Đôi con suối nhỏ sau những trận mưa dài thì nước đã thành dòng, róc rách, trong veo.
Mùa xuân,𒀰 bước chân tôi vẫn e ấp quanh những con đường Busan quen thuộc. Chưa dám bước xa hơn để đến cung đường hoa đào ngập lối. Bởi thế mà xem ảnh bạn bè đi về chụp lại, tôi thấy tiếc vô cùng. Ấy vậy mà may, hàng hoa đào trường tôi nhờ thế mà trở thành tuyệt tác trong ký ức của tôi cho mãi về sau này.
Nắng ngày một ấm hơn, xuân đi qua và học kỳ mùa xuân cũng kết thúc. Đánh dấu kết cho một học kỳ, mấy chị em cဣhúng tôi cùng nhau lên chùa Beomeosa - ngôi chùa cổ và rất nổi tiến🐎g ở Busan để dã ngoại và cầu nguyện. Ở đây tôi học cách cầu nguyện của người Hàn, đó là cầm một viên đá, cầu nguyện rồi đặt chồng lên những viên đá khác. Có một lời hứa là mấy chị em sẽ trở lại đây trước khi tôi về nước, nhưng chúng tôi vẫn chưa thực hiện được vì nhiều lý do...
Deagu - mùa hè yêu thương
Tạm xa Busan, tôi theo cô bạn nhỏ về Deagu. Nơi này, không chỉ cho tôi cảm nhận tiếp bức tranh tuyệt với của xứ sở kim chi, mà còn cho tôi cảm nhận sâu sắc hơn tình cảm của những người con xa xứ. Đặc biệt, tôi cảm tình của 🍌những con người dù không cùng chung ngôn ngữ, nhưng vẫn dành cho nhau tình yêu mến, sự quan tâm sâu sắc, nhiệt thành.
Tôi về ở trọ nhà một gia đình người Hàn. Ông bà có ba người con đều đã đi làm và ở xa. Ông bà buôn bán nhỏ và có năm phòng trọ cho thuê. Điều đáng nói là ông bà chỉ cho người Việt Nam thuê nên khi tôi vào, bốn phòng là các chị người Việt quê ở Củ Chi, Hà Tĩnh. Tôi nghe nói nhiều về những người Hàn không thích người Việt. Nhưng khi gặp ông bà chủ thì tôi thấy vui rất nhiều. Ông bà đặc biệt quý mến mấy anh chị ở đây. Mấy chị bệnh, ông bà đến hỏi han rất nhiều lần, dặn dò nên ăn thứ này, tránh làm việc kia൲. Tôi cứ có cảm gi🃏ác, mọi người ở đây là con cháu ruột thịt của ông bà. Như với bản thân tôi, tôi không biết nói tiếng Hàn, tôi sử dụng tiếng Anh mà ông bà vẫn hay đến thăm rồi vỗ vỗ vai, xoa xoa đầu tôi như đứa cháu nhỏ.
Cũng thời gian này, tôi đi vòng quanh tìm hiểu về những công nhân người Việt tại những khu công nghiệp lân cận. Tôi thấy được tình cảm quý mến, giúp đỡ 🀅lẫn nhau của những người xa quê làm thuê, sự quan tâm của những vị chủ tốt bụng dành cho những công nhân nước ngoài. Hơn hết là sự nhọc nhằn, vất vả của những anh chị em nơi đây. Tôi chẳng thể nào quên những bữa cơm toàn món Việt, những c💝hủ nhật làm bánh xèo, bún, phở Việt mà các anh chị dành đãi “bé Việt Nam”. Ôi vị quê hương, vị yêu thương của những người con tứ xứ hữu duyên hội ngộ trên mảnh đất này...
Điểm nhấn của mùa hè còn là những vườn đào, hồng giòn, nho, mận, lê, táo tàu... trĩu quả. Bãi biển mùa hè đầy màu sắc của những lễ hội biểꦉn và những buổi ca nhạc tưng bừng thâu đêm suốt sáng trên bãi biển Haeun-dae. Tôi thấy bước chân🦩 mình bắt đầu gấp gáp.
Busan - mùa thi dịu dàng
Khí💛 trời bắt đầu se lại, trên cây lác đác những đốm lá vàng rồi lan dần cả cây và bắt đầu rơi rụng. Cu🧸ối xuân, thu phong xanh màu lá, hè sang, lá lớn hẳn và thẫm xanh, để đến thu thì bắt đầu chuyển đỏ khoe sắc cùng những cây lá vàng.
Kéo vali tạm biệt Deagu, tôi trở lại ký túc của trường tiếp tục 🗹việc học. Vì đã quen biết nh♌iều hơn và cũng ý thức việc sắp rời Hàn Quốc, tôi cùng bạn bè đi nhiều hơn những ngày được nghỉ.
Kỳ Trung thu, tôi đón tàu lên Seoul cùng cô giáo Việt thăm học trò của cô, rồi đi tham quan Hoàng Cung Gyeongbokgung, đi dạo sông Hàn ngắm cánh đồng sao nháy ngút tầm mắt. Ấn tượng đậm nét nhất của chuyến đi này có lẽ là lần tham quan bảo tàng dân gian Quốc gia Hàn Quốc (The National Fol﷽k Museum of Korea). Đây là bảo tàng trưng bày và giới thiệu các di sản văn hóa dân gian của Hàn Quốc. Đặc biệt khi đến phòng giới thiệu về “Lịch sử của nhân dân Triều Tiên”. Phòng này trưng bày các vật dụng hàng ngày trong đời sống của người dân Hàn Quốc trong tất cả các thời kỳ. Những năm 60, quang cảnh Hàn Quốc là những ngôi nhà xập xệ, bên hông cột trâu bò, đồng ruộng, đường đi, một cảnh nghèo khó và không khác Việt Nam là mấy. Ấy vậy mà sau chừng ấy năm, Hàn Quốc đã ghi tên tôi bằng sự phát triển vượt trội mọi mặt của đời sống, công nghệ, bằng niềm tự hào về những thương hiệu như Samsung, Lotte hay những công trình công nghệ hiện đại, là điểm thu hút một lượng lớn dự án cũng như khách du lịch.
Và đáng kể nữa là chuyến đi Seorak - dãy núi cổ hùng vĩ của Hàn Quốc với ngôi chùa Baekdamsa và vườn quốc gia Seoraksan tuyệt đẹp. Đáng nói là mùa thu nên dãy núi này rất đẹp. Nơi đây có vách đá cheo leo, ba mảng màu xanh, đỏ, vàng của cây lá xen lẫn vào nhau trông thật thích mắt. Những con suối ven đường trong biếc giúp tôi nhìn thấy rõ nhữn𝄹g viên đá cuội dưới đáy. Do chuyến đi này tôi đi cùng với một công ty du lịch của Hàn Quốc, nên tôi cũng được hiểu thêm sự tận tình phục vụ của công ty này, cũng như sự thân thiện của những vị khách cùng đoàn.
Mùa thu của tôi năm ấy còn là những lần theo bạn bè ra biển Haeun-dae ngắm festival pháo hoa toàn quốc hay xem liên hoan phim quốc tế. Mùa thu cùng bạn bè dự hội thảo Việt - Hàn, gặp lại những em sinh viên khóa dưới vừa sang trường Dong ꦬA học diện liên kết.
Busan - tuyết mùa đông
Gió bắt đầu thổi nhiều hơn,😼 rét hơn từng ngày, áo mặc dày thêm, bài thi bắt đầu nhiều và tôi bắt đầu cảm ꦅnhận khoảnh khắc sống trên đất Hàn ngắn dần.
Như bất kỳ đứa con nào ở miền nhiệt đới, tôi mong tuyết, mong đến khát cháy màu tuyết. Tôi mừng lắm khi một sáng xuống sân thấy những vũng nước đóng băng rồi tiu nghỉu khi chờ hoài không thấy những bông tuyết. Đứa em học bài khuya bảo một giờ sáng thấy có tuyết rơi nhưng mỏng lắm. Thế là tôi thức đợi. Người bản địa cũng đợi vì quan niệm tuyết đầu mùa sẽ mang lại may mắn. Rồi một sáng đứng nhâm nhi ꧟tách cà phê ấm bên khung cửa sổ, tôi giật tôi khi thấy những bông trắng xóa bay ngoài trời. Tôi gọi cô em cùng phòng thức dậy, rồi đùa: “Đá bào bay kìa, nhiều lắm”. Khung cửa sổ tầng năm cho tôi cái nhìn tuyệt vꦺời cơn mưa tuyết. Tôi chầm chậm cảm nhận, lấy máy ảnh ghi lại từng khoảnh khắc tuyết rơi. Sân ký túc trắng xóa, rừng thông phủ tuyết trắng xóa, những con người đùa nghịch dưới tuyết cũng trắng xóa. Bạn bè bảo tôi là người may mắn, vì họ sống cả hai năm ở đó mà chưa thấy tuyết. Tôi cười, chắc tại tôi ăn hiền ở lành nên trước khi tôi về, tuyết rơi để chia tay...
Busan - chia tay 4 mùa
Vậy là tôi đã đủ bốn mùa trên cái xứ sở mà hơn một ai đó gọi là "thiên đường". Tôi sẽ không kể nhiều về sự phồn hoa diễm lệ, sự sang trọng hay những mảng sắc màu mà chúng ta vẫn thường thấy trong các chương trình du lịch hay phim ảnh. Hàn Quốc để lại trong tôi một vẻ đẹp rất riêng, giản dị nhưng khó tìm. Hai năm trở về nước nhưng hình ảnh ᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚnhững ngày học tập và sinh sống ở Hàn Quốc với tôi như mới ngày hôm qua. Tôi vẫn kể cho những người bạn nghe về các ngôi trường lưng chừng núi, với đầy đủ tiện nghi cho sinh viên vừa học vừa hành. Nơi đó có những vị giáo sư đáng kính luôn tận tình hướng dẫn, giúp đỡ sinh viên mà nhất là sinh viên quốc tế. Họ thường mời chúng tôi đến văn phòng hoặc quán cà phê, quán ăn để chia sẻ, chỉ bảo cách sinh hoạt, học tập tại Hàn Quốc. Họ mời chúng tôi những món truyền thống. Họ luôn ân cần bắt tay rồi động viên, “Cô gái nhỏ, cố gắng lên!”. Họ luôn quan tâm đặc biệt đến chúng tôi, giới thiệu và đưa chúng tôi tham gia các lễ hội, các hoạt động của sinh viên trong trường.
Ngày chúng tôi về, họ dành hẳn mộไt buổi để tạm biệt. Sinh viên ở trường là những con người trẻ năng động, nhiệt huyết, học chăm và hoạt động phong trào cũng cực giỏi. Tôi kể về không gian tuyệt vời của cái thư viện trường chiếm hẳn một diện tích lớn, tách biệt trong khuôn viên trường. Tôi kể về ký túc xá tiện nghi riêng hai dãy nhà nam nữ riêng biệt, sinh viên sống vui vẻ, hòa đồng cùng nhau🙈.
Tôi kể niềm vui khi gặp được sinh viên Việt đầu tiên, về cảm tình của những người Việt tôi từ⛎ng gặp. Và tôi kể về những buổi dạo quanh Kyo Book Center hay những nhà sách cũa để💜 tìm mua sách; những buổi dạo quanh trung tâm mua sắm, ngồi những hàng ăn, quán cafe nói chuyện nhớ Việt Nam...
Tôi cũng🔯 kể về những phố xá đông vui, sầm uất. Kể về những đêm hội hè hoành tráng. Nhưng tôi kể nhiều hơn về những góc nhỏ và những chú, những bà, những người bạn Hàn vô cùng thân thiện. Tôi kể về nụ cười tỏa nắng của những người không cùng ngôn ngữ dành cho nhau. Và tôi kể về thiên nhiên tươi tắn qua lăn kính bé nhỏ và cảm nhận cá nhân tôi.
Mỗi người có một cảm nhận riêng về xứ sở kim chi này. Tôi hy vọng mang đến cho bạn những góc nhỏ đời thღường mà tôi đã từng được dịp trải qua. Và khi viết lên những dòng nay, ít nhiều tôi đang mong một cơ hội quay lại đất nước đẹp xinh mang tên Hàn Quốc. Nhưng hơn hết là tôi được trải tấm lòng mình, trải những nhớ thương ghép thành những kỷ niệm. 10 với 4 mùa đi qua, tôi nghỉ, chừng ấy thời gian đã đủ cho tôi viết nên một tình yê🌸u dành cho đất nước này!
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 31/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Trần Thị Châu Phương