- Chồng chê tôi lười khi không dậy lúc 5 giờ sáng để dọn nhà
Tôi là tác giả bài: "Chồng chê tôi lười khi không dạy lúc 5 giờ sáng để dọn nhà". Đa phần🦩 mọi người đều đưa ra lời khuyên giống như hai người bạn của tôi. Có một số ý kiến nói tôi sân si, so đo với chồng nên tôi muốn chia sẻ hơn về gia đình mình. Trước khi lấy chồng, tôi khá yêu đời và có quan điểm rõ ràng, không cho phép mình sống cuộc sống bất hạnh hay để người khác chà đạp lên mình.
Khi có con, tôi như thay đổi tính cách, hoặc có thể sống với nhau lâu nên chồng thao túng tâm lý tôi. Chồng luôn chê tôi béo, xấu, lâu dần tôi tự ti và nghĩ mình xấu thật. Ấy vậy mà khi ra ngoài, mọi người đều꧙ nhận xét tôi nhỉnh hơn chồng. Đấy là lý do tôi nói ngoại hình mình ở mức ổn. Đúng là tôi chưa có đủ trải nghiệm nên khi lập gia đình còn nhiều bỡ ngỡ. Tôi luôn nghĩ đến những ưu điểm của anh để thêm yêu chồng. Nhiều khi 🌌phải nghĩ và khơi ra những kỷ niệm xưa để chồng hồi tưởng lại.
Chồng tôi có tri thức, giỏi, du học sinh ở nước ngoài về.🌞 Khi anh chia sẻ về cuộc sống gia đình, cách chăm sóc con... thời điểm đó tôi nghĩ mình gặp người phù hợp rồi. Anh cũng không toát ra sự gia trưởng (hay tại tôi non nớt không nhìn ra). Cũng chính vì anh luôn nghĩ mình giỏi nên coi thường người khác, kể cả đồng nghiệp. Tôi biết có rất nhiều đồng nghiệp không thích anh, việc này anh có chia sẻ với tôi. Tôi luôn khuyên anh làm gì cũng hài hòa, phiên phiến thôi, họ cũng có con cái, cũng đi làm kiếm tiền nuôi vợ con, chắc anh bỏ ngoài tai. Tôi nói với chồng, nếu anh mệt, nghỉ nhà một thời gian chăm con như hàng ngày tôi vẫn làm. Hàng tháng, tôi sẽ đưa chồng đúng số tiền chồng đưa cho tôi, nhưng anh chỉ im lặng.
Về cuộc sống vợ chồng, trong thời gian hai năm sau sinh, vợ chồng không gần gũi, tôi cảm thấy như vậy không ổn và cũng cố gắng tạo mọi không gian riêng tư cho hai vợ chồng. Tôi cố gắng gửi con, rủ chồng đi xem phim, đi chơi đâu đó hay thi thoảng nhờ chồng chở đi công việc. Anh luôn bảo già rồi không buồn xem phim, ngồi lâu khó chịu, rồi gửi con để vợ chồng đi chơi thì tủi thân con. Tối đến, tôi cố gắng cho con ngủ, chủ động ôm ấp và nũng nịu anh nhưng anh luôn né, nói những từ khó nghe kiểu: em cần thế cơ à, không chịu được à... Nhiều khi tôi nghĩ mình như gái đứng đường, th꧅ật sự tổn thương lòng tự trọng lắm.
Tôi cũng xem lại bản thân xem mình không ổn chỗ nào, xấu ra sao, thế nhưng bạn bè đều nói thật là tôi ổn từ trong ra ngoài, 🍃cũng không hiểu nổi chồng tôi làm sao. Tôi chia sẻ thẳng vớ𝔉i chồng, rằng mình cũng là phụ nữ, muốn được chồng quan tâm âu yếm, không tình dục cũng được, chỉ cần anh quan tâm, ôm ấp thôi để tôi cảm thấy mình đúng là người được yêu thương. Chồng lại vòng vo lý do, bao biện.
Như tôi có chia sẻ bài trước, lúc đầu nghĩ chồng ngoại tình hay đồng tính nhưng không phải. Lâu dần, lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nên cũng mặc kệ luôn. Bạn tôi nói anh ích kỷ, đang kìm hãm thanh xuân của tôi. Chồng không đoái hoài đến cảm xúc của tôi, lại hay ghen. Đấy là lý do tôi đi đâu về muộn chút anh cũng cáu kỉnh. Tôi tiếp xúc với nam giới anh cũng luôn khó chịu. Đến chồng của bạn thân gọi điện hỏi tôi công việc khoảng 10 phút, anh cũng khó chịu và nói vọng vào điện thoại khiến tôi thấy rất ngại. Tôi cũng biết chồng vậy nên rất hạn chế tiếp xúc với nam giới. Mọi người biết tính chồng tôi vậy nên ít khi đến nhà tôi chơi. Họ hàng bên chồng cò♚n nó﷽i thẳng với tôi, vì tôi thì họ mới đến chơi, chúc Tết, còn tính cách như chồng tôi thì không ai buồn đến nhà. Đôi khi vui vẻ, tôi cũng khuyên chồng thay đổi tính cách chút, anh bảo: "Không đến thì thôi, ai cần", tôi không buồn nói nữa.
Về tình cảm, chồng rất yêu con nhưng chắc không yêu tôi. Anh kỹ tính và🅰 tỉ mỉ. Ví dụ anh mua hẳn một bộ cắt dũa móng tay cho con, cắt xong sẽ dũa cẩn thận để con không cào mặt. Con thích gì anh mua luôn, ngày nào cũng dẫn con đi bơi. Hôm nào tôi về muộn, anh đều nấu cơm cho con ăn rồi tắm cho con. Trước khi ngủ, anh sẽ nói chuyện với con một lúc. Tôi và mọi người xung quanh cảm nhận được tình yêu của anh dành cho con. Tôi dạy con học, n🎶hiều khi hay cáu nên con yêu ba hơn mẹ. Mọi người nghĩ tôi có mọi thứ, mỗi tháng chồng đưa tiền đều, tiêu thoải mái, thực chất tôi cũng có những lo toan.
Thứ nhất, tôi lo cho ba mẹ chồng. Ba mẹ lớn tuổi, bệnh lúc nào không hay, trong khi chồng tôi lại vô tâm. Thứ hai, tuy gia đình không nghèo nhưng không giàu, chúng tôi sẽ phải xây lại nhà vì căn nhà đang ở cũ rồi. Trước đây, tôi định chấp nhận vì con mà hy sinh, cũng tính xây nhà nhưng chồng lúc nọ lúc kia, giờ tôi chán rồi nên mặc kệ luôn. Thứ ba, lo cho chồng tôi. Anh bị💛 ốm (cụ thể đau lưng) và ăn uống không tốt, hay bia rượu nên sức đề kháng kém. Thật sự mỗi lần chồng kêu mệt, muốn đi viện, tôi còn lo hơn cả con ốm. Bởi mỗi lần chồng ốm là ốm to luôn và tiền ra đi như nước. Nhớ đợt chồng ốm nghỉ hai năm, một mình tôi chăm con nhỏ, rồi lo cho chồng. Nếu không có ba mẹ hai bên đỡ đần, chắc tôi không trụ được. Tôi không biết có khi nào anh nghĩ lại những ngày tháng đó tôi vất như nào không.
Về công việc gia đình, không phải là chồng không chia sẻ cùng tôi. Những lúc tôi bận, anh vẫn đi chợ nấu cơm, cho con ăn. Nhiều khi anh làu bàu khó chịu, tôi cũng biết, thế nhưng anh luôn nghĩ những việc đó là của vợ, anh chỉ làm giúp, còn tôi phải sắp xếp thời gian🌜 để làm. Chăm con cũng là người mẹ phải làm nhiều hơn. Anh chê tôi lười, rồi nói những từ rất khó nghe như nằm ườn ra, rồi nằm ngửa ra..., không làm. Thật sự tôi rất ức chế và không làm luôn lúc đó nhưng rồi mọi việc trong nhà cuối cùng tôi luôn là người làm. Nhiều khi tôi đình công, mặc kệ luôn. Nếu chồng nói tử tế, khéo tôi cũng làm.
Tôi có thói quen ngủ muộn từ khi là học sinh còn ôn thi nên không dậy sớm được. Như ngày thường, tôi dạy lúc 6h10, sau gọi con dạy cho ăn sáng rồi đưa con đi học. Cuối tuần, hai 🦩mẹ con ngủ đến 8h, có hôm chồng ở nhà thì 9h tôi mới xuống bếp. Chồng khó chịu nhưng tôi mặc kệ. Chồng không ngủ được, dạy sớm rồi đi mua đồ ăn sáng, anh chỉ mua cho mỗi anh. Anh cho rằng việc ăn sáng của con là mẹ phải đảm nhận, tôi dậy sau thì mua sau. Anh không hỏi sáng mai tôi ăn gì để mua luôn. Nếu tôi nhờ, anh sẽ lại nói tôi lười. Tôi thì khác, trước kia anh không mất ngủ, tôi luôn hỏi chồng và con muốn gì tôi sẽ đi mua.
Nếu ly hôn, tôi có đề cập đến việc bản thân muốn nuôi con, mẹ nuôi con sẽ tốt hơn. Anh nhất mực đòi nuôi và kiểu sửng cồ với tôi. Tôi muốn tranh cũng khó với anh. Chồng nắm được nhược điểm "yêu con" của tô🐷i, biết tôi hay nhụt chí vì con. Tôi có thể đưa toàn bộ tài sản chung cho chồng để đổi lấy việc nuôi con, coi như trước giờ tôi cầm hộ anh (nhưng tôi nghĩ chắc anh cũng không cần).𝕴 Kinh tế tôi không quá lo lắng vì có thể kiếm lại được và có tài sản trước hôn nhân ở mức lo cho con đến khi trưởng thành.
Để đánh giá thẳng thắn, cả tôi và bạn đều phân tích chồng tôi không phải người xấu tính. Có khi nào anh trầm cảm và tự ti bản thân? Thực lòng tôi thấy anh đáng thương và tội nghiệp. Tôi cảm nhận con như sự sống với anh nên cũng không lỡ cướp đi sự sống duy nhất của anh. Tôi có thể hình dung nếu mình và con dứt áo ra đi, anh lại chìm trong bia rượu, bệnh tật ập đến rồi khổ ba mẹ. Bỏ con để bắt đầu cuộc sống mới, tôi không đành lòng. Sống kiểu này, tôi cũng không biết mꦉình chịu được đến khi nào. Tôi sẽ ở mãi trong vòng lẩn quẩn này sao?
Tuệ Tâm