Sau những bộn bề thi cử lo toan, sau những ngày dài nhớ ཧnhà đến khắc khoải, cháu lại sắp được về. Giá mà, nơi mái nhà đấy vẫn có hình bóng ông, nhúc nhắc từng bước với cây gậy, chào đón𒆙 cháu bằng một nụ cười hiền, thì chắc sẽ trọn vẹn hơn.
Cháu thi thoảng vẫn hay khóc thầm, vẫn nhớ ông, rồi lại tự nhủ, ông vẫn đang đâu đây bên cạnh cháu, ông sẽ thấy cháu khóc thật xấu, nên cháu nín và mỉm cười. Cháu vẫn tin, sinh mệnh chia cắt, chỉ là bên nhau mà không thể ôm ấp꧅, không thể dụi đầu vào lòng ông mà thôi, còn những tâm sự cháu hay thủ thỉ, những tương lai cháu hay chia sẻ, ông vẫn nghe được và vẫn đang cổ vũ cháu tiến lên, dù có bất cứ điều gì xảy ra, phải không ông? Nên cháu viết những dòng này, cho cháu, và cả cho ông nữa, cháu muốn cùng ông trải qua những khoảnh khắc cuối năm này.
Cháu thích những câu chuyện xưa cũ của ông, những giai điệu dân gian không tên, những lần ông nghe thành tích học tập của cháu mà vừa cười, vừa khóc, vừa ho. Cháu thích được cắt móng tay cho ông, được nấu cơm cho ông ăn. Chá🎀u t🅰hích cả gia đình ta quây quần bên nhau, thích những bữa cơm rộn rã tiếng cười, thích dẫn ông đi loanh quanh trong xóm, nói chuyện uống nước với bạn bè dăm ba câu. Cháu thích nghe ông dặn cháu cố gắng học hành, yêu thương bố mẹ và Cồi, cố gắng làm người tốt, đừng sợ đắng cay, đừng mê ngào ngọt, phải trân trọng những gì đang có và không ngừng nỗ lực vươn lên.
Vậy mà đôi khi, cháu lại lạc đường, đã vẽ rất nhiều thứ, nhưng cuộc sống, tiền bạc, những mối quan hệ, những nỗi lo tầm thường... cứ dần dà vùi dập nó đi. Cháu hèn nhát đến mức không dám mơ nữa, luôn sợ những khó khăn, những thất bại, nên đành làm ngơ, để cơ hội vụt qua, những điều cháu hối hận và cả những điều cháu chẳng hay. An phận, bình thường, cố vùi mình vào đám đông để tìm cảm giác an toàn, rồi cứ loay hoay tìm cái cớ ⛄cho chính mình.
Vì c💧hẳng biết quý trọng nên đánh mất, giờ cháu đành nhặt nhạnh từng chút tìm lại niềm yêu thích khi xưa. Có thể sẽ thất bại, nản lòng, yếu đuối, phải đau hay khóc. Nhưng có sao đâu ông nhỉ, vì chung cuộc cháu chỉ có một cuộc đời, mà cuộc đời đâu có "giá mà", "nếu như". Thay vì cứ băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu, cháu sẽ "liều mạng" mà bước đi, rồi 💟mù mịt cũng qua thôi. Người ta đi mãi thành đường, cháu sẽ đi cho đến khi không bước được nữa vậy.
Cháu biết, ông sẽ không nói với cháu những lời mẫu mực nữa, không cố gắng khuyên ngăn, mà sẽ bảo cháu một câu, rằng cháu làm đúng rồi. Cho cháu gom góp chút can đảm ít ỏi để thoát khỏi những trói buộc, những tẻ nhạt, vô định bất lâu nay.
Cháu sẽ đi thật nhiều nơi, sẽ ăn những thứ cháu thích, sẽ yêu người cháu yêu, và làm cho những người xung quღanh hạnh phúc. Tìm một công việc thú vị, cùng một người xây tổ ấm, bình dị sống qua ngày. Kể cho anh ấy và con nghe về ngày hôm nay, về sức mạnh kỳ diệu mà ông truyền cho cháu, vượt qua không gian và thời gian, để cháu lại là chính mình, để cháu vươn lên.
Cháu rất nhớ ông, ông thân yêu. Và cháu cũng mong tất cả mọi người đều biết trân trọng những yêu thương giản dị bên mình khi còn có thế. Chúc mừng năm mới, ông ơ﷽i.
Thái Huyền Trang
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. |