Điều tuyệt vời nhất hoặc xấu nhất của nghề y, cả từ phía bác sĩ lẫn bệnh nhân, thường xảy ra vào ban đêm, bác sĩ Michael O'Donnell (Anh) nhận định. Tuy vậy, cũng có những sự việc dở kh♏óc dở cười đẩy bác sĩ vào tình thế khó xử. Dưới đây là 5 trường hợp ấn tượng nhất được O'Donnell ghi lại trong cuốn sách Medicine's Strangest Cases.
Câu chuyện đầu tiên xảy ra với bác sĩ Ford ๊Simpson tại vùng quê Hawick (Scotland). Rạng sáng, ông bị đánh thức bởi tín hiệu cấp cứu phát ra từ nhà một cụ già. Sợ rằng bệnh nhân quá đau đớn nên không thể gọi điện, bác sĩ Simpson ngay lập tức có mặt và rồi nhận ra cụ già vẫn ngủ ngon lành trên giường. Hóa ra con chó to của bà đã trèo lên giường ngủ cùng chủ và vô tình đè mũi lên nút khẩn cấp.
Vào những năm 1950, bác sĩ với cái tên giả Harry tại Bệnh viện St Luke ở Bradford vướng vào rắc rối ít ai ngờ tới. Đêm nọ, ông được báo tin một nữ bệnh nhân lớn tuổi biến mất khỏi phòng. Vốn vô cùng tốt bụng, bác sĩ Harry quyết định lái xe đi tìm. Trên vỉa hè cách cơ sở y tế 0,8 km, ông🔴 phát hiện một cụ bà ngơ ngẩn trong bộౠ đồ ngủ.
Đưa người phụ nữ về Bệnh viện St Luke, bác sĩ Harry nhanh chóng tìm đồng nghiệp để báo là đã tìm thấy bệnh nhân mất tích. Thế nhưng, vừa bước vào phòng, một y tá chạy tới cảm ơn và nói rằng ông không cần lo lắng nữa bởi cụ già kia chỉ đi sang tòa nhà khác trong bệnh viện. Harry biết mình đã nhầm lẫn tai hại. "Bệnh nhân" mà ông đưa về hóa ra đã lú lẫn và không mang giấy tờ tùy thân nên không ai biết bà sống ở đâu. Hơn nữa, không thể để bà lại viện🌃 vì thời ấy số giường vô cùng hạn chế chỉ dành cho những ca nghiêmඣ trọng.
Suy nghĩ hồi lâu, Harry cùng đồng nghiệp chở cụ già vào khách sạn Salvation Army nghỉ ngơi. Ít giờ trôi qua, người đứng đầu Hội đồng thành phố Bradford g🍎ọi đến Bệnh viện St Luke đòi tên vị bác sĩ đã bắt cóc dì của ông trong khi bà đi dạo, hít thở không khí.
Năm 1994, tạp chí y học Pulse tổ chức cuộc thi những cuộc gọi khẩn cấp ban đêm kỳ lạ nhất. Một trong số bài dự thi đoạt giải là cú điện thoại lúc 1h sáng từ người phụ nữ bị hen suyễn mà khôܫng có bình xịt. Điện thoại gọi tới vị bác sĩ giấu tên. Vị bác sĩ đã cấp tốc mang bình xịt mũi đế nhà người phụ nữ. Qua cơn nguy kịch, bệnh nhân tiễn ông ra cửa rồi giải thích: "Bình xịt của tô🦹i đang ở trong phòng con gái mà tôi không muốn đánh thức nó dậy".
Ấn tượng không kém, vào thập niên 1960, một thầy thuốc trẻ được triệu tập lúc giữa đêm để đến khám cho bé trai bị ghẻ nhẹ. "Bà chỉ nên gọi bác sĩ khẩn cấp nếu gặp phải vấn đề liên quan đến sống chết thôi chứ", sau đó anh bức xúc nói với mẹ bệnh nhi. "Tôi biết", bà ta trả lời. "Nhưng đây đúng là vấn đề sống chết. 🀅Chồng tôi làm việc ban đêm và liên tục phàn nàn tôi không biết chăm con. Nếu tôi gọi bác sĩ vào ban ngày, anh ấy sẽ ở đây. Nghe thấy bác sĩ nói con trai bị ghẻ, tôi sẽ bị giết".
Cuối cùng là câu chuyện của bác sĩ Jim tại ngôi làng gần Doncaster, Yorkshire. Năm 1938, ông báo cáo với Hiệp hội Y khoa Anh về cuộc gọi lúc 3h sáng. Thời điểm ấy ông vừa trở về từ ca đỡ đ✃ẻ ở một gia đình nôn♈g dân. "Xin lỗi đã làm phiền ông, bác sĩ", đầu dây bên kia nói. "Tôi không ngủ được. Ông có thể giúp gì cho tôi không?". Bác sĩ Jim đáp: "Cứ giữ máy. Tôi sẽ hát cho bạn một khúc hát ru".
Minh Nguyên