"Intouchables – Bất khả xâm phạm", một trong hai bộ phim Pháp mà tôi từng xem. Ảnh tác giả cung cấp |
Tôi vẫn lu♑ôn yêu Pháp. Vì đ♛iều gì? Vì những công trình duyên dáng tuyệt đẹp ư? Vì tháp Eiffel ư, vì dòng sông Seine ư?
Không, có lẽ là không. Eiffel đã thấy tôi chưa? Sông Seine đã có dấu chân mình chưa nhỉ? Một cảnh đẹp có thể là đẹp lắm nhưng với tôi nỗi niềm ấy nếu chỉ đọng trên trang giấy hay qua màn ảnh, nó chưa thể được🍌 gọi là Yêu. Nếu được chọn tôi sẽ vẫn chọn quê tôi - Việt Nam với những cánh đồng vàng ngợp nắng ngày mùa, với những vạt rừng xanhꦛ non bất tật, với những con sông tít tắp xanh huyền.
Vì sự xa hoa, tráng lệ ư? Cái mà tôi chưa từng biết tới, chưa từng được trải nghiệm, cái mà đâu quen thuộc với tuổi thơ của những đứa trẻ Việt. Nếu được chọn tôi vẫn sẽ yê♏u Hà Nội của mình hơn, bụi hơn, đông đúc hơn, nghèo hơn nhưng đó là nơi cất giữ tuổi thơ, nơi tôi tìm thấy gia đình và tình bạn.
Nhưng tôi vẫn yêu Pháp.
Bởi những bản nhạc trữ tình vẫn thường nghe những lúc buồn nhớ. Nhạc Pháp có những sắc thái mà bạn không thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Tôi hay nghe những bản tình ca Pháp những lúc buồn hay cần sự yên tĩnh. Nhiều lúc nhắm mắt lại có cảm giác mình đang tan ra và không gian trởꦚ nên mở rộng bất tận.
Không hiểu sao những giai điệu đấy có khả năng kỳ diệu vậy. Dù có đang đeo tai nghe nhưng không hề có cảm giác giới hạn mà chỉ có sự rộng mở ra mênh mang trong tâm hồn. Tôi không biết tiếng Pháp, một chữ cũng không biết, thế nhưng khi cái đầu không còn giữ vai trò gì nữa thì nơi cảm nhận sâu lắng nhất lại chính là trái tim. Chỉ có 𒉰mình và những giai điệu, chỉ có những cảm nhận và âm thanh.
Bởi những bộ phim Pháp. Tôi không xem nhiều phim Pháp, chỉ hai bộ thôi nhưng mà xem đi xem lại cũng đã nhiều lắm. "Intouchables – Bất khả▨ xâm phạm", hai con người với hai cuộc sống trái ngược hoàn toàn: một♊ đã già, thừa tiền thiếu sức khỏe - một trai tráng nhưng túng quẫn bần cùng. Hai con người vốn ở hai thái cực ấy lại có thể tìm thấy nhau, tìm thấy sự đồng điệu, tri kỷ, thấy những giao điểm ở nhau.
Cuốn tiểu th🌱uyết nước ngoài đầu tiên mà tôi đọc là đến từ Pháp - “Những người khốn khổ” của Victo♔r Hugo. |
Gửi bài dự thi "Nước Pháp tôi yêu" của bạn |
Bởi cuốn tiểu thuyết nước ngoài đầu tiên mà tôi đọc là đến từ Pháp - “Những người khốn khổ” của Victor Hugo, cũng là cuốn sách đầu tiên khiến cho một đứa bé 10 tuổi biết khóc. Nhớ những ngày ấy, những ngày mà dường như mình đang được sống chính trong từng t🌳rang giấy với Giăng Van-giăng, Gia-ve, Phăng-tin và bé Cô-dét…
Tôi của 10 tuổi, cũng chưa thể hiể🌳u hết được những thống khổ ấy nhưng cũng đủ để thấy yêu người khác hơn, thấy rằng mình vẫn còn may mắn lắm vì có mẹ vẫn bên cạnh. Tình yêu của tôi với văn học cũng từ đấy mà cứ thế lớn lên. Giờ nhìn lại, giờ lớn hơn, giờ suy nghĩ nhiều hơn, giờ thấm thía hơn và g𒐪iờ cũng đau lòng nhiều hơn, để thấy mình cần có động lực, để mà đứng lên, để mà thay đổi dù chỉ là nhỏ nhất.
Bởi một người bạn Pháp, cũng chỉ tình cờ♔ thôi, qua Facebook nhưng có những tình cờ lại có thể khiến con người ta thay đổi đến thế. Tôi nhớ tới người Pháp hài hước và lãng mạn. Tới những khung chat đầy nhóc tiếng Pháp mà đôi khi thực sự là khó hiểu, với những câu ngộ nghĩnh hài hài, với những bức ảnh tuyệt vời. Những điều ấy cứ nuôi dưỡng nước Pháp trong tôi hàng ngày như thế.
Để hiểu một người bạn đã khó để hiểu một người bạn yêu còn khó hơn. Nhưng🐈 với tôi, những điều chân thật xuất phát từ trái tim sẽ dẫn tới trái tim ngắn nhất. Và tôi vẫn yêu Pháp như thế, bằng tất cả những gì đơn giản mà chân𝓰 thành nhất, bởi tất cả những gì tôi có, bằng trái tim của một người Việt Nam chưa một lần đến Pháp.
Nó đủ nhỏ ♊để nâng niu và chăm sóc song, cũn🍰g đủ lớn để quyết tâm một ngày được thấy Pháp trước mắt mình chứ không phải chỉ trong những giấc mơ...
Lê Ngân Hà