Tôi đã sống và làm việc ở Mỹ được 30 năm. Năm 2019, tôi về Việt Nam chơi ba tháng hè. Tôi nhận thấy nhiều trẻ em Việt bâ꧒y giờ có những vấn đề như sau: lười biếng; mê máy tính, điện thoại, games, đặc biệt là nghiện Facebook; chuyện trai gái bồ bịch phức tạp; cơm có mẹ nấu, mẹ rửa chén, 16 tuổi vẫn còn lông bông không chịu đi làm phụ giúp cha mẹ... Trong khi đó, nhiều cha mẹ cũng không dạy con làm mà luôn hầu hạ chúng như vua chúa.
Cậu tôi có ba đứa con gái tuổi từ 16 đến 23. Vợ chồng chúng tôi ở phòng sau khi về nưꦫớc. Tôi chưa bao giờ thấy các em họ rửa chén, nấu cơm. Nhà cửa, giường, bếp luôn để rất dơ. Các em ngủ đến trưa mới dậy, rồi chơi điện thoại, coi tivi, ăn cơm, rồi lại ngủ, lại đi chơi. Tôi đi thăm mấy nhà người quen khác nhưng chỉ khác nhau v🦹ề mức độ chứ cũng đều một kiểu như vậy.
Bên Mỹ, khi 12 tuổi, sau giờ học mỗi ngày, tôi đều phải phụ mẹ may hàng khoán tại nhà cho mấy chủ may nhỏ đến tận khuya. Năm 15 tuổi, tôi được bố kêu ra ngoài đi làm. Tôi làm ở quẩy tính tiền, lau bàn ghế, sàn nhà, cửa sổ và lau chùi cầu tiêu, nhà vệ sinh cho một tiệm thức ăn nhanh. Vì tiếng Anh không rành nên tôi bị bắt nạt suốt, nhưng vẫn cố nhịn để có việc làm v൩à thu nhập.
Có được vài đồng lương lẻ, tôi phải tự trả tiền ăn, mua quần áo cũ để mặc, gom tiền từng đồng qua nhiều năm để mua được một xe cũ trả góp. Cha mẹ t😼ôi gom được chút tiền cũng không cho con cái, họ lại gửi về Việt Nam cho người thân ở nhà.
Chính vì thế, tôi thấy các em họ rất sung sướng khi được bao bọc, che c🀅hở, không phải lao động. Và có thể bởi nếp sống như ❀vậy nên đa số mấy đứa con lớn ngồng vẫn ăn bám, không thể tự lập.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.