Tàu điện ngầm một buổi chiều vắng vẻ, ánh nắng tháng 7 có chút oi ả chiếu qua cửa sổ kính, rọi v🅰ào giữa lối đi. Chúng tôi đứng cùng nhau, nhường ghế cho những người khác, rồi lại ngồi cùng nhau. Mọi thứ trôi qua thật đẹp, tôi ngồi cạnh anh ấy, con tàu điện ngầm đã chạy trên đường ray cao một quãng đã dài. Chúng tôi “vun vút” một cách chầm chậm qua những ngọn cây, những con đường đầy xe hơi phía dưới, qua cả con đường “hầm” cạnh con suối mà tôi đã từng đi bộ buổi tối trước đó. Dần chúng tôi đã ra khỏi khu Sinlim. Con tàu điện ngầm chạy trên đường ray cao rồi đỗ tại những trạm xe trên không, chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau, trong im lặng, ngắm nhìn những biển hiệu đầy màu sắc, ngộ nghĩnh đặc trưng của Seoul đang chạy xa khỏi tầm mắt mình. Chúng tôi đang lướt đi trong một màu vàng êm dịu của ánh nắng hay chính là sự ấm áp của tình người?
15 ngày...
Tôi đã ở Seoul được hai t🍬uần, việc thích ứng cũng không khó như tôi nghĩ, một cảm giác bỡ ngỡ đến mức mồm chữ A mắt chữ O cũng chưa có. Tôi nhìn cái gì, xem cái ♉gì cũng là một cảm giác “À, cái này thật Hàn Quốc” hay “Òa, thực sự là mùi của Hàn Quốc đấy”. Thật sự, Hàn Quốc mùa này đẹp như những bộ phim mà tôi đã từng xem, những con đường dốc dài, các biển hiệu đầy màu sắc đáng yêu và luống hoa giữa con đường đầy xe hơi, chậu hoa hai bên đường, hoa trong trường đại học, hoa trước cửa những quán cà phê, hay ở những quán bán cây cảnh... thật sự chúng rất đẹp, màu sắc vẫn rất rực rỡ dù đã qua được nửa mùa hè.
Nơi tôi gặp anh cũng có màu sắc đẹp như thế, không nhữn𓆏g nhiều hoa mà còn như một khu rừng với đầy cây xanh. Khuôn viên trường đại học Seoul thật sự rất rộng, tôi có cảm giác nó rộng đến mức bao cả mấy ngọn núi. Gần khoa chúng tôi có một bãi cỏ rộng trông như một sân golf với rất nhiều quạ và một loài chim có đuôi dài màu xanh dương rất đẹp, một hồ nước trong vắt cạnh nhà ăn sinh viên và cả một khu rừng bé nhỏ mà thỉnh thoảng trong giờ học tôi vẫn quay ra nhìn vào. Mỗi ngày, tôi rảo bước đến lớp hay khi tan học, nắng luôn trải dài dọc con đường, nhìn ra xa, cảm nhận như từng bông nắng óng ánh đang ôm lấy từng cành cây ngọn cỏ quanh tôi. Đại học Seoul rộng tới mức mà sau này, vào ngày cuối cùng học ở, khi thử đi bộ đến trường, tôi đã suýt ngất trên quãng đường từ cổng đến khoa của mình. Nó không quá xa, chỉ khoảng 10 phút đi bộ, nhưng lại thực sự rất dốc.
Tôi lan man mất rồi...
Tôi gặp anh trước tòa nhà tôi và các bạn học, dù đã học được ở đây hơn một tuần, nhưng đến tận hôm nay chúng tôi vẫn được các mentor đến đón. Chị mentor và cậu em kém một tuổi dễ thương chờ trước của tòa nhà cùng với một người bạn trai mới trông khá điển trai, cao ráo. Tôi vô tư ng♛hĩ đó sẽ là bạn của cậu em kia nên chào mà không có kính ngữ gì hết. Chị mentor ngạc nhiên bảo “cậu ấy” là anh, tôi mới giật mình chào lại. Thật sự thì người Hàn Quốc rất trẻ so với tuổi, con trai thì đi quân sự hai năm nữa nên bạn sẽ chẳng biết được một sinh viên nào đó bao nhiêu tuổi đâu. Chúng tôi cùng đi ăn ở nhà ăn sinh viên, và văn hóa xếp hàng ở mọi nơi của người Hàn lại một lần nữa đã hiện ra một cách rõ nét. Chúng tôi xếp hàng dài và uốn cong như số 2 vậy. Buổi trưa không có nhiều thời gian, vì chiều nay chúng tôi sẽ đi chơi cùng với một cô giáo khác trong nhà thờ, chỉ đơn giản là hôm nay chị mentor muốn giới thiệu để sau này anh ấy sẽ dẫn bọn tôi đi chơi.
16 ngày...
Tôi đã không biết rằng hôm nay là một trong những ngày đẹp nhất của tôi ở Hàn Quốc (mà thực ra thì ngày nào ở đây cũng là đẹp nhất). Tôi không biết rằng hôm nay sẽ ngày mà tôi sẽ trở nên yêu quý một người nào𝐆 đó. Tôi chỉ biết rằng, hôm nay sau buổi học, chúng tôi sẽ gặp anh mentor hôm qua. Anh ấy đón chúng tôi ở thư viện ở tầng hai, có lẽ thời gian chờ đợi chúng tôi chuẩn bị lâu quá nên lúc chúng tôi gặp anh, tôi thấy anh đang học bài. Chúng tôi đi xe bus của trường Seoul về nhà. Đi xe bus của trường thực sự cho bạn cảm giác mình là một sinh viên Đại học Quốc gia Seoul đích thực, nó không chỉ miễn phí mà còn rất thoải mái, chỉ một điểm lên, một điểm xuống nên chẳng phải lo nhầm tuyến hay lạc đường.
Chúng tôi lên ôtô của một cô. Chúng tôi đi mãi, ra khỏi Seoul, thấy biển báo đến sân bay Incheon mà vẫn không biết mình đang đi đâu. Cứ hết ngọn núi này lại đến ngọn núi kia, hết đường hầm này là ngọn đèo khác, ở giữa những quả núi sẽ là tòa nhà chung cư cao tầng ở trong thung lũng nhỏ. Tôi cũng không nghĩ là Hàn Quốc lại nhiều núi thế này. Cuối cùng༒, tôi đã nhìn thấy đê biển dài, thấy những con tàu nhô lên từ phía xa và chúng tôi đã đến biển Tây như thế. Dừng xe tại một quán ăn “miệt vườn”, có những con thỏ xinh đẹp xung quanh, tôi chính thức đổ anh khi chúng tôi bắt đầu ăn món mì đậu kongguksu. Chún✨g tôi chọn ngồi ăn ngoài trời ở phía sân sau, nơi có những con thỏ rất xinh đẹp. Anh chủ động lấy thìa đũa cho mọi người trong khi đáng ra đứa ít tuổi nhất như tôi phải làm, anh cẩn thận lau chúng rồi đặt xuống bàn. Nhưng anh lại dừng lại và lót một lớp giấy dưới chúng thay vì đặt trực tiếp lên bàn. Hành động ấy đã thực sự gây ấn tượng với tôi, có lẽ nào tôi thích anh chỉ vì anh ấy đã chuẩn bị thìa đũa một cách chu đáo như thế?
Với món ăn mì đậu, thật sự mà nó🧔i thì rất thanh mát và dễ chịu, nhất là giữa mùa hè như thế này. Mì và nước đậu được bày trong một bát sứ đẹp và dày, phía trên lại có những sợi dưa chuột và cà chua bi trông rất thanh mát. Tuy nhiên, đối với người lần đầu ăn như tôi, nó lại rất nhạt và không có vị. Trước mặt những người lớn đi cùng, trước mặt anh đang ăn một cách ngon lành, tôi dù có thế nào thì cũng đã nhắm mắt nhắm mũi ăn chúng gần hết. Cách anh ấy ăn cũng làm tôi chú ý, với nước đậu nhạt như vậy, tôi đã đếm anh ấy cầm bát lên và uống nước đậu tron𒆙g 4 giây. Có lẽ tôi thích anh bởi vì hình ảnh bát mì đậu che khuôn mặt anh lại khi anh cầm nó lên và kết thúc là chẳng còn gì trong bát nữa.
Biển Tây không giống như suy nghĩ của tôi. Nơi chúng tôi là một nhà máy điện thủy triều và có một tháp cao, một công viên đầy nắng và gió ở đó. 14h, thực sự trời nắng, rất nắng, những con chim biển bay nháo nhác và kêu inh ỏi trên đầu. Chúng tôi cùng đi dạo ở công viên chói chang ấy và đi lên tháp cao. Ở đấy, chúng tôi có thể ăn kem, ngắm nhìn biển rộng, một hòn đảo nhỏ cách bờ vài trăm mét, một con tàu lớn màu trắng bạc đang rời bến, một con đường dài thẳng tắp như vô tận nối với đất liền. Ở trên đấy, tôi đã suy nghĩ thật nhiều, nghĩ về biển cả, nghĩ về bầu trời, nghĩ về thời gian còn lại ngắn ngủi và nghĩ, bao giờ thì mình có thể quay trở lại đây? Trong những lúc tôi mải suy nghĩ, anh🌼 vẫn luôn đi bên cạnh tôi, ngồi cạnh tôi và cùng lưu lại những kỷ niệm ở đó. Có phải vì vậy mà tôi thích anh?
21 ngày...
Tôi thích anh bởi vì anh cũng là sinh viên của Đại học Yonsei nổi tiếng. Cô gi🎃áo của chúng tôi ở trường Seoul đã kể rằng, ở Hàn Quốc có ba trường đại học nổi tiếng là Seoul, Korea và Yonsei. Câu chuyện về ba trường đại họcඣ SKY ấy như sau. Khi nam sinh ba trường đại học trên đi dạo với người yêu, bạn gái bảo rằng cô ấy lạnh, nam sinh trường Korea sẽ đưa áo khoác của mình cho bạn gái, nam sinh trường Yonsei sẽ ôm cô ấy ngay lập tức, còn sinh viên nam trường Seoul thì sẽ nói anh ấy cũng lạnh. Thật ra chỉ một câu chuyện đùa mà thôi, nhưng nó khiến tôi cảm thấy thật đáng để trông đợi một chàng trai Yonsei.
Chúng tôi🔯 hẹn khi nào đi shopping anh sẽ đi cùng chúng tôi. Và đúng thật là ngày ấy, anh đã đến. Như nhữ🎉ng gì tôi đã suy nghĩ, anh ấy chuẩn bị mọi thứ trong bữa ăn trưa với món thịt nướng, anh loay hoay chạy đi lấy đồ, nướng thịt rồi lại lấy đồ uống cho mọi người. Cả khi chúng tôi đi mua sắm cũng vậy, anh cũng đi cùng và nhận xách mọi thứ dù chúng tôi mua sắm cũng chẳng là ít.
Hôm ấy, chúng tôi cùng nhau đi tàu điện ngầm. Một buổi chiều vắng vẻ trên khoang tàu, chúng tôi ngồi cạnh nhau nhưng im lặng và chẳng nói gì. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp giây phút đó. Điều hòa trên khoang tàu rất lạnh, nhưng ánh nắn🍰g chiều tháng bảy lại chiếu rọi vào tôi một cách ấm áp. Con tàu đã lướt đi trên không như thế...
Đến bữa tối cùng nhau, chú🌳ng tôi cùng ăn các món trộn, tôi gọi món cơm trộn gì đấy còn anh thì chỉ ăn mì bình thường. Vô tình, món ăn của tôi lại có quá nhiều hành tây, mà tôi thì không thể ăn chúng được và cũng vô tình đôi đũa inox hôm đấy rất khó sử dụng, tôi mãi không thể lấy hành ra khỏi bát mình. Còn anh, một cách từ tốn nhất, anh đã chuyển đống hành ấy từ bát tôi cho vào mónꦛ mì và ăn một cách ngon lành. Có lẽ nào vì hành động ấy mà tôi thích anh?
Ngày 27...
Một tháng ở Hàn Quốc của tôi đã kết thúc. Những con người Hàn Quốc tôi gặp đều thật tuyệt vời. Trên đường ra sân bay, tôi đã không thể ngừng khóc. Con đường ấy cũng cùng hướng với con đường đi biển Rây mà chúng tôi từng đi. Tối qua, trong tiệc chia tay, anh ch🦄ỉ đến với chúng tôi một chút rồi phải về sớm. Tôi lại chẳng thể nói g🥃ì nhiều với anh vì bạn bè cứ trêu, vậy nên cứ như là chúng tôi vẫn chưa thể chia tay một cách trọn vẹn.
Trên đường đi ra sân bay, tôi có một cảm giác gì đấy trong lòng. Tối qua anh đã nhắn tin cho tôi, anh hỏi mấy giờ máy bay sẽ cất cánh và chỉ dừng lại ở đó... nhưng tôi vẫn nghi ngờ rằng hôm na𓆏y anh sẽ đến. Nhìn ngoài cửa kính của xe, những cảnh vật có phần quen thuộc với tôi cứ hiện ra. Những tia nắng sáng sớm qua tấm cửa kính chiếu rọi vào tôi, nhưng lại🔯 chẳng sưởi ấm được bao nhiêu. Tôi thực sự nhớ anh.
Rồi chúng tôi cũng vào hàng gửi hành lý. Tôi cũng đã bình tĩnh lại, không còn khóc nhiều nữa. Tôi cũng nói chꦕuyện và hứa hẹn với mọi🦩 người rồi sẽ có ngày quay trở lại.
Rồi, một người bạn của ℱtôi giật mình và hét lên, tôi ngồi sụp xuống, anh xuất hiện ngay trước mặt tôi. 🎉Vẫn điệu bộ ấy, vẫn kiểu dửng dưng ấy, anh xuất hiện. Nhìn anh lúc đấy như là, có gì đâu, việc anh đến có gì đâu mà phải giật mình? Tôi không tin vào mắt mình là anh đã đến, bởi tôi hỏi các anh chị khác, anh ở xa với chỗ chúng tôi và chúng tôi cũng xuất phát sớm nữa... nhưng anh lại đến. Và tôi biết rằng niềm tin trong tôi đã đúng.
Anh ôm tạ♛m biệt tôi trong 4 giây, 4 giây quá ngắn ngủi nhưng tôi lại có thể nhớ rõ nó trôi qua từng khoảng khắc như thế nào. Tôi hẹn anh hai năm nữa sẽ quay lại và d♔ặn anh đừng ăn mì mà hãy ăn nhiều món khác. Tôi nói anh hãy đến Việt Nam!
Máy bay lại cất cánh, vượt lên những đám sương mù giăng kín vùng biển phía dưới, xuyên qua tấm cửa kính bé xíu, ánh nắng lại chiếu rọi vào tôi. Tôi khẽ cười và hỏi đám mây ngoài kia, 🐼một ngày nào đó, mình lại đứng dưới bóng cậu đúng không?
Một tháng kể từ ngày rời khỏi Hàn Quốc, tôi vẫn không thể ngừng nhớ anh. Nhưng tôi biết đó chính là tình n🍰gười ấm áp mà tôi may mắn có được không chỉ với anh, mà với tất cả người bạn Hàn Quốc từng gặp. Tôi cảm thấy tuổi hai mươi thật sự có ý nghĩa với những tháng ngày đó. Và rồi giờ đây, tôi lại quay lại guồng công việc, học tập của mình để phấn đấu cho một ngày trở lại. Tôi muốn cố gắng để chúng tôi không phải là chỉ gặp nhau một l♔ần trong đời. Thỉnh thoảng tôi vẫn ngồi bần thần một mình, nhớ lại từng kỷ niệm đẹp nhất mà tôi đã có ở Hàn Quốc.
Thật sự, tôi cảm ơnꦉ vì tuổi hai mươi đã đến với tôi một cách diệu kỳ﷽ như thế!
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Dua lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 31/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Bùi Mỹ Hằng