Tôi biết đến chuyên mục Tâm sự của VnExpress từ ngày là sinh viên, đến giờ hơn 10 năm rồi. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ gửi bài nhưng đến hôm nay, khi nhà nhà người người rộn ràng đón Tết, tôi lại thấy bơ vơ, trống rỗng đến tột cùng. Bên ngoài, tôi luôn tỏ ra mình là cô gái hay nói hay cười, tự tin và độc lập, chị em có chuyệnﷺ gì có thể tìm tôi tâm sự và gỡ rối. Chỉ mình tôi biết rõ bản thân thảm hại, tự ti đến mức nào.
Tôi sinh ra tron🅰g một gia đình rất nghèo, nghèo cả về vật chất lẫn tinh thần. Bố tôi chìm 𒀰đắm trong thuốc lá, rượu chè, mỗi lần say là một lần đập phá nhà cửa, đánh vợ đuổi con. Mẹ nhẫn nhịn, hy sinh, cố gắng chỉ để giữ một gia đình có đủ bố mẹ cho con. Chịu đựng 13 năm mẹ mới quyết tâm ly hôn nhưng không biết những vết thương trong lòng tôi chưa bao giờ lành.
Rồi tôi được chẩn đoán mắc căn bệnh bẩm sinh vô cùng hiếm gặp. Tôi đi từ viện này đến viện khác, tìm gặp các bác sĩ đầu ngành nhưng câu trả lời vẫn vậy, không thể chữa được. Từng lần đến viện, từng mũi kim vào người, từng viên thuốc uống, tất cả chỉ giúp tôi sống lâu hơn, nhưng lâu hơn là bao nhiêu thì không bác sĩ nào dám khẳng định. Dù vậy tôi vẫn cố gắng học tập và làm việc, chưa bao giờ hết hy vọng vào tương lai, và💧o một gia đình hạnh phúc thật sự. Tôi đã dành cả thanh xuân, dốc hết tâm can yêu một người để rồi nhận lại sự phản bội trắng trợn. Mất nhiều năm mới có thể ngu♓ôi ngoai, tôi lại mở lòng yêu thêm một người nữa nhưng rồi lại bị bỏ rơi, không lâu sau tôi thấy ảnh cưới của họ.
Khi viết những dòng này, tôi không còn chút niềm﷽ tin nào vào bản thân và cuộc sống. Có phải vì tôi không đủ tốt nên không xứng đáng được bố mẹ yêu thương và sinh ra đã phải mang bệnh? Có phải vì tôi không đủ tốt nên không thể có được một người yêu mình thật lòng? Những suy nghĩ tiêu cực đó cứ quấn lấy tôi, càng cố thoát ra càng lún sâu vào, k🐓hông thể chia sẻ cùng ai.
Dung
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc