27 tuổi, tôi mới tìm được tình yêu thực sự, người mà tôi mong muốn lấy làm vợ và chung sống hết cuộc đời này. Nhưng yêu nhau sau 3 tháng, tin dữ ập đến làm tim tôi đau đớ𝔍n.
Tôi tốt nghiệp ngành Báo chí và đi làm cho một công ty được vài năm. Từ bé, tôi ít phải trải qua khó khăn và thường được bố mẹ b🐽ao bọc. Trước khi đến với nàng, tôi từng vấp ngã một lần trong tình yêu, bao nhiêu hy vọng dồn hết vào mối tình này.
Đẹp như lúc mới yêu
Tôi hay gặp nàng đi xe buýt, vì nhà nàng và nhà tôi đều khá xa nơi làm việc nên cả hai chọn phương tiện này cho an toàn, tiết kiệm. Nàng có khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt long lanh như bồ câu, hàm răng trắng đều như bắp. Mỗi lần đến điểm nàng lên xe, tôi đều ngóng trông xem hôm nay có gặp nàng không. Hôm nào không được gặp, tôi đặt ra 𒁃trăm câu hỏi như hôm nay nàng đi đâu, làm sao nghỉ hay chuyển chỗ làm?
Sau một thời gian "yêu đơn phương" tôi quyết định làm quen với nàng. Tính nàng cũng khá cởi mở, tôi xin số điện thoại và facebook, sau đó về tán tỉnh, tâm sự một thời gian thì chúng tôi yêu nhau. Yêu nhau, cả hai vẫn hàng ngày đợi nhau, cùng đi xe buýt, nắm tay. Tình yêu đẹp ꧙của đôi nam nữ hợp nhau về tính cách, quan điểm sống lại gần nhà nhau.
Chúng tôi đều làm văn phòng, chỉ được nghỉ cuối tuần. Chúng tôi tận dụng thời gian đó đi chơi, về nhà ra mắt bố mẹ và cả hai đều phong phanh nói về chuyện hôn nhân sau khoảng 3 tháng yêu. Nàng cũng 25 tuổi, ꧒tôi thì đã 27 tuổi.
Trong thời gian đó, chúng tôi chưa từng giận nhau, cãi vã một lần, thậm chí tin tưởng hoàn toàn, không bao giờ giám sát điện thoại, tra hỏi hay bóc mẽ quá khứ đã qua. Cả hai đều hướng đến tương lai - nơi có mái nhà và những đứa trẻ. Chúng tôi đến với nhau bằn🔯g tất cả, cả tâm hồn lẫn thể xác. Hai bên gia đình cũng rất ưng thuận, mong rằng cuối năm sẽ báo hỷ với hàng xóm láng giềng.
Nhưng rồi tin dữ ập đến, tôi phát hiện nàng có một vết sẹo dài trên ngực, tôi hỏi nàng mấy lần nhưng nàng đều ngại nói và không rõ ràng. Thực ra tôi cũng biết, đó là vết mổ tim, nhìn thấy vết sẹo mổ tim, trái tim tôi cũng rất đau. Bởi bà nội tôi mất sớm cũng vì bệnh tim, mộ🦩t chị bạn của tôi bị tim nhưng do yêu chồng đã cố sinh con nên lúc vượt cạn cả hai mẹ con đều không giữ được. Tôi thật sự sốc.
Niềm tin sẽ mang sức mạnh
Tôi đem chuyện đó kể lại với mẹ tôi. Mẹ cũng rất sốc, rất thương tôi nhưng mẹ cũng rất khó nghĩ. Ban đầu, mẹ khuyên tôi hãy dần chia tay nàng vì nếu có lấy nhau sinh con sẽ nguy hiểm, hoặc có qua được thì vợ tôi sau này phải sống chung với bệnh tật. Đó là nỗi lòng của người mẹ, tôi hiểu và không dám trách♚.
Nhưn๊g tôi không thể làm được điều đó, tôi rất yêu nàng. Hơn thế,🌌 nếu vì sức khỏe nàng không tốt mà tôi bỏ rơi nàng thì tôi quá nhẫn tâm, chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Trong suốt những ngày đó, mẹ kể ra một loại ví dụ về các trường hợp lấy nhau người vợ có sức khỏe không tốt, n𓄧gười bệnh đã khổ, người chăm s𒀰óc cũng chẳng sướng. Một người bạn bố tôi, chú ấy cũng lấy vợ bị bệnh tim bẩm sinh, từng mổ nhưng sau 3 lần mang thai bị sẩy thì lần thứ 4 cô ấy qua đời vì yếu tim.
Nhìn mẹ kể mà rơm rớm nước mắt, tôi biết mẹ rất thương tôi, thương cả nàng. Mẹ bảo tôi và bạn gái đi khám bác sĩ, nếu bác sĩ chẩn đoán sức khỏe tốt thì mẹ cho hai đứa cưới, mẹ không dám nghĩ đến t🔯ình huống còn lại.
Nàng là người bệnh, tôi biết nàng mới là người thiệt thòi nhất, rồi bố mẹ nàng sinh ra nàng chắc cũng buồn lắm. Nhưng nhìn sâu vào mắt nàng, tôi thấy nàng rất lạc quan, yêu đời. Mỗi khi ở gần nàng, tôi cảm nhận được♏ sự hạnh phúc, ấm áp. Mỗi đêm về những bài báo gợi ý về biến chứng bệnh tim bẩm sinh cứ hiện lên điện thoại của tôi do tôi tìm kiếm nhiều lần.
Tôi quyết định nói chuyện rõ ràng với nàng rằng chúng ta cùng đi khám sức khỏe tiền hôn nhân - điều cần thiết với tất cả cặp đôi yêu nhau, không riêng gì chúng tôi. Nàng 🦹thừa nhận với tôi rằng nàng bị bệnh tim bẩm sinh và đã mổ lúc 8 tuổi. Chúng tôi biết không thể xa nhau nên hẹn trước với nhau rằng, nếu kết quả khám tốt, nàng có thể sinh con như bình thường chúng tôi sẽ làm đám cưới ngay lập tức. Nếu bác sĩ khuyên không nên vì ảnh hưởng đến tính mạng vẫn sẽ làm đám cưới, sau này chúng tôi sẽ nhận con nuôi🎐.
Nhưng mọi ☂chuyện cũng không rõ ràng được như thế. Bác sĩ nói chỉ dám đảm bảo 70% nàng sẽ sinh con an toàn, còn 30% phụ thuộc vào may mắn. 70% cũng là tỷ lệ khá lớn nhưng hậu quả rủi ro thì không gì có thể trả giá được. Tôi và nàng nắm chặt tay nhau rời bệnh viện. Hai trái tim như cùng nhịp, ánh mắt nhìn nhau truyền cảm rồi rưng rưng trĩu xuống.
Nàng nói với tôi là nàng có niềm tin vượt qua, muốn làm vợ tôi, sinh cho tôi những đứa con. Tôi tin ở nàng, tin vào ánh mắt lạc quan, bàn tay ấm nóng với trái tim đập rộn rã, tin vào chính mệnh lệnh trái tim tôi. Tôi v🤡à nàng sẽ là🃏m đám cưới và nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.
Tôi biết hai bên gia đình nghe được chuyện này sẽ bảo hai đứa mạo hiểm và có lẽ ngăn cản. Chúng tôi không thể xa nhau, cho dù không may nhất nàng không vượt cạn được, tôi sẽ ở vậy không đi bước nữa, nàng có ốm yếu tôi sẽ chăm sóc nàng suốt đời. Tôi hy vọng nhất nàng không làm sao cả, nàng thuộc v𓄧ề 70% kia.
Đến ♔bây giờ chúng tôi đã kết hôn, chính thức là vợ chồng, bệnh của nàng không còn là nỗi ám ảnh. Cho dù thế nào, chúng tôi sẽ mãi cùng nhau bước hết cuộc đời. Tôi yêu và trân quý người phụ nữ của đời tôi.
Nguyễn Văn Công
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi tại đây.