Reng… reng... reng... tiếng chuông đồng hồ báo thức đ꧑iểm 6h, tôi dậy sửa soạn đi làm. Công việc của một chàng thiết kế web như tôi bận rộn đến mức có hôm phải mang cả file về nhà để làm thêm. Ngồi trên xe mꩲáy, tôi chợt nhớ đã lâu rồi không điện về cho cha mẹ và ông bà nội ở quê. Mãi đến 29 Tết vừa qua, tôi mới đón xe từ Sài Gòn về nhà. Tôi nghĩ lại thấy mình thật tệ. Xe cộ lao vun vút, tôi vội vàng kéo ga phóng thẳng đến công ty, lao vào mớ công việc dở dang mà quên mất mình vừa định điện về cho mẹ. Tan tầm tối thứ 7, một mắt tôi sao cứ mấp máy. Tôi nghĩ thầm trong bụng không biết có chuyện gì không?
19h, tiếng chuông điện thoạ🅷i reo vang, tôi bắt máy và bàng hoàng khi nghe giọng mẹ "Con à, ông nội bị tai biến hôn mê, con về sớm gặp ông được không?”. Tôi hoảng hốt và vội vàng bắt xe về quê để sớm gặp ông. Mẹ kể ông tắm xong, lên xem TV thì gục ngay tại salon. Một ngày, hai ngày trôi qua, ông vẫn nằm im lặng. Trong tim mọi người thảng thốt một nỗi lo sợ ông sẽ mãi nằm hôn mê như vậy. Ngày thứ ba trôi qua, khi tôi đang ngồi nắm tay ông để nuôi hy vọng thì bất giác ông mở hé mắt, ông khẽ hỏi “Sao chúng mày tập trung đông vậy ?”. Cả nhà ôm chầm lấy ông vừa mừng, vừa tủi.
Ông tỉnh là thế nhưng đôi chân không đi lại được. Ông hay bảo rằng "Chân tao hư rồi, tao chẳng cảm giác có nó nữa". Ông ngồi xe lăn cả ngày, ông bảo “Tao buồn quá, không còn ra được câu lạc bộ cờ tướng ngoài công viên nữa rồi. Vườn lan tao dày công chăm sóc nay cũng không tưới nó được. Tao còn nhiều việc muốn làm lắm". Ông năm nay chỉ mới 69 tuổi. Tôi cảm thấy cay đắng quá khi m💛ột con người mà đôi tay và khối óc minh mẫn, nhưng không thể đứng vững trên đôi chân của mình.
Tôi xin nghỉ hẳn một tuần phép để được bên cạnh chăm sóc ông. Tôi suy nghĩ mãi trong thâm tâm mình phải làm một điều gì đó nhỏ thôi, nhưng giúp ông vui tươi hơn. Sáng hôm đó, tôi ra vườn lan sớm, để chụp một loạt ảnh vào chiếc Galaxy Tab1 cũ kỹ của mình, rồi vào bật dạng slide ảnh kèm bài hát “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui"⛄. Ánh mắt ông bừng sáng, rồi cười bảo “Hóa ra vườn lan của tao còn tươi tốt lắm”. Tôi chỉ ông cách dùng để có thể xem💃 lại khi thích. Tôi thay cái sim 3G bằng một cái sim nghe gọi. Tôi âm thầm ra câu lạc bộ cờ tướng và hội cựu chiến binh cho mấy ông bà bạn của ông số điện thoại di động mới.
Tôi vừa mới về đến nhà thì chuông trên Tab reo vang. Tôi cắm tai nghe và chỉ ông cách nhận cuộc gọi thật đơn giản bằng một phím. Người già, bệnh tật, có vài ông bà bạn hỏi thăm nhau khiến ông đỡ tủi thân và được an ủi🐻 nhiều. Tôi còn cài thêm một ứng dụng đánh cờ tướng để ông có thể thỏa thích với máy Tab. Tôi buồn cười nhất là lúc chiếu tướng, ông lại la lên rằng "Chiếu tướng nhé ông bạn", y như đang chơi với mấy bạn hội cờ tường.
Tôi chép thêm vào cho ông nhiều ca khúc yêu thích, rồi chỉ ông cách bật nhạc. Ông nói “Máy của mày hay nhỉ, tao nhấn vào cái màn hình là nó có nhạc ngay". Ngày qua ngày, ông dùng thành thạo chức năng cơ bản như nghe gọi, bật nhạc, xem ảnh trên Tab của tôi. Tuy chân liệt nhưng đôi tay và cặp mắt ông còn tinh tường lắm. Tôi cài thêm ứng dụng Baonet, rồi chỉ ông cách sử dụng, ông thích nhất là chuyên mục nhà nông, sức khỏe tuổi già. Có hôm, ông tìm thấy bài báo viết 🐟về bệnh tai biến với nội dung chỉ về việc tập vật lý trị liệu mỗi ngày giúp đi lại được. Ông vui và bảo “Người ta cũng bệnh rồi lành, tao cũng ráng tập để đi cho được, đi trong nhà thôi cũng tốt rồi, đỡ khổ con cháu”.
Ngày qua ngày, chỉ bao nhiêu đó thôi mà tinh thần ông tươi vui hẳn lên. Ông bảo “Cái thằng cháu này, tao thương lắm, nghỉ làm chăm tao như vầy, mày vào Sài Gòn rồi tao biết chơi với ai?. Mày chỉ ông cái chỗ chụp hình đ🐷ược không, hễ tao mà đi được thì phả🐈i ra vườn chụp mấy cây lan khoe hàng xóm mới thích”.
Tôi mắt cũng đỏ hoe, vội nắm tay ông bảo “Cháu còn cả tuần ở với ông mà”. Hiểu ông, tôi càng cảm thấy thương ông nh𒆙iều hơn, bệnh đau nhưng ông luôn hy vọng và tin tưởng mình sẽ hồi phục.Chính những điều đó khiến tinh thần ông lạc quan hơn để tiếp tục sống.
Hết ngày nghỉ phép, tôi lại thu dọn để về Sài Gòn, nắm chặt tay ông, tôi nói “Ông ơi, ông ráng tập trị liệu mỗi ngày nha. Dù một cꦑhút hy vọng ông cũng đừng từ bỏ, cháu có download vài video clip tập trị liệu tại nhà trong cái Galaxy Tab, ông bật lên xem tập nha. Cháu để nó ở đây để ông dùng luôn”. Ông tiễn tôi ra đến tận cổng trên chiếc xe lăn, đó là khoảnh khắc tôi mãi ghi trong lòng.
Ba tháng sau, một email từ ông “cháu xem ảnh nhé”. Tôi choáng ngợp vì hạnh phúc khi thấy hai tấm ảnh chụp ông tự đi bằng một chiếc khung gỗ t🎀rợ lực. Ông tái bút “Thế là tao cũng làm vài bước quanh nhà tốt rồi đấy”. Chiếc Galaxy Tab của tôi dường như đã làm được một điều thật ý nghĩa, khiến ông nhìn ra được thế giới bên ngoài và thấy rằng còn nhiều điều đáng để sống và hy vọng lắm.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây hoặc [email protected].
Cuộc thi viết "Trải nghiệm cuộc sống cùng tablet” do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Công ty điện tử Samsung tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Chương trình diễn ra trong 6 tuần từ ngày 15/8 đến 25/9. |
Nguyễn Trần Nam Hải