Nhiều người chia sẻ về những khó khăn trong việc mua được một căn nhà để cư trú ở những thành phố lớn dù phải lao động vất ả. Thậm chí nhiều người còn đồng tình với việc mua được nhà ở thành phố với mức lương trên thu nhập trung bình là ch🍷uyện bất khả thi.
Nhân dịp năm mới tôi muốn chia sẻ câu chuyện củ♏a bản thân về hành trình mua được cả nhà đất ở Sài Gòn, mặc dù bản thân tôi và cả vợ tôi trước đây cũng chỉ là nhân viên phục vụ trong nhà hàng, chứ không phải bác sĩ kỹ sư hay ông này bà nọ với chức cao vọng trọng.
Năm 2002, 18 tuổi sau k♓hi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi lên Sài Gòn làm công nhân công ty ở khu công nghiệp Vĩnh Lộc ở quận Bình Tân. Công việc vất vả dù phải tăng ca và làm đêm thường xuyê𝐆n nhưng thu nhập vẫn chỉ khoảng trên dưới một triệu đồng mỗi tháng.
Vì cảm thấy không có tương lai với công việc là công nhân cộng với tác động của mẹ tôi quyết định thi đại học để đi học lại. Mặc dù rất cố gắng nhưng tôi vẫn thi trượt vào hai trường đại học, năm đấy tôi chỉ đậu vào một trường trung cấp với chuyên ngành Quản trị Nhà hàng, và tôi xác định rất rõ công việc sau khi tốt nghiệp﷽ ngành học này là nhân viên phục vụ nhà hàng.
Ba mẹ tôi thời điểm đấy rất khó khăn về kinh tế vì còn nuôi anh tôi đang đi học đại học và em tôi đang h♏ọc cấp ba, nên tôi phải đi làm thêm vào buổi tối trong một quán bar ở gần sân bay. Điều tôi thấy khá bất ngờ là dù việc làm thêm nhưng thu nhập của tôi lúc đấy vẫn cao hơn một công nhân, nhờ đấy tôi có thể trang trải cả học phí lẫn tiền sinh hoạt cá nhân mà không phải xin tiền trợ cấp của gia đình. Và việc làm thêm giúp tôi có được k🦄há nhiều kỹ năng đặc biệt là giao tiếp và ngoại ngữ.
Công việc ở quán bar tuy rất vui và thu nhập tốt nhưng tôi vẫn quyết định nghỉ vì khá nguy hiểm do phải về nhà khuya, lúc hai ba ღgiờ sáng cộng với mô🌄i trường rất độc hại cho người trẻ (độc hại cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng).
Sau gần một năm làm việc ở quán bar tôi xin nghỉ và được bạn giới thiệu phỏng vấn vào làm việc trong một nhà hàng trong khách sạn ở quận 1, nhờ có vốn tiếng Anh khá ổn nên tôi được nhận vào làm việc chính t꧙hức chỉ sau một tháng thử việc.
Tuy nhiên đây là công việc toàn thời gian và do tôi còn đang đi học năm cuối (trung cấp lúc đấy học hai năm) nên tôi khá vất vả trong việc sắp xếp lịch học và lịch làm việc. Cũng ꧟nhờ vào sự giúp đỡ của các anh chị quản lý và nỗ lực tôi cũng tốt nghiệp và ra trường đúng hạn.
Tuy chỉ là nhân viên phục vụ nhà hàng nhưng là nhân viên chính thức của khách sạn tôi vẫn được hưởng các mức lương thưởng khá ổn, nhờ thế tôi có thể gởi tiền về phụ cha mẹ chúꦿt đỉnh mỗi k൲hi có điều kiện.
Năm 2006 trong lúc phục vụ khách tôi có dịp nói chuyện một vị giáo sư người Mỹ là khách lưu trú tại khách sạn nơi tôi làm việc, ông khuyên tôi nên đi💛 học tiếp lên đại học𝓡 và nếu không có khả năng ông sẽ giúp, điều này khiến tôi suy nghĩ nhiều và đến năm 2007 tôi quyết định tiếp tục học liên thông lên đại học.
Tôi vẫn giữ liên lạc với vị giáo sư người Mỹ nhưng tôi không nhận sự giúp đỡ tài chính của ông, nhưng với tôi ông là người hỗ trợ về mặt t🅰inh thần rất lớn cho con đường học vấn của mình. Để có tiền đóng học phí cho một trường đại học dân lập có chi phí khá đắt đỏ vào thời điểm đó, có lúc tôi phải bán cả máy ảnh, điện thoại và cắt giảm rất nhiều chi tiêu.
Nhờ vào khả năng cũng như kiến thức có được tôi được thăng chức lên làm giám sát nhà hàng sau hơn ba năm làm việc vào năm 2010. Năm đấy tôi cũng lập gia đình, và bà xã tôi cũng là nhân viên pha chế trong nhà hàng của khách sạn. Dù lập gia đình nhưng hai vợ chồng vẫn còn đi học đại học và cùng tốt nghiệp năm 2011෴.
Sau ๊khi kết hôn hơn một năm chúng tôi mua được một miếng đất ở Hóc Môn với giá hơn 300 triệu. Thế nhưng chúng tôi cũng không may mắn lắm khi miếng đất mãi cũng không làm giấy tờ được nên chưa có thể mua bán hay xây dựng.
Tuy nhiên nhờ có bằng đại học nên công việc của vợ chồng tôi có nhiều biến chuyển tích cực, vợ tôi nghỉ việc và chuyển qua làm việc bên phòng kinh doanh ở khách sạn khác🐭, tôi cũng có vị trí tốt hơn trong nhà hàng và nhờ thế chúng tôi có thêm thu nhập và tích lũy.
Năm 2015 sau khi học xong thạc sĩ tôi tự thấy mình có khả năng và hứng thú trong việc giảng dạy nên tôi thử sức mình với việc giảng dạy ở một số trường đại học, cao đẳng ở S♓ài Gòn và nhờ đó tôi bén duyên với nghiệp giảng dạy từ đó đến nay, và thú thực việc giảng dạy là việc mà mẹ tôi luôn muốn tôi làm từ khi tôi còn bé.
Năm 2019 tuổi sau khi sinh bé thứ hai chúng tôi quyết định mua căn chung cư ở quận 6 với giá gần h🐟ai tỷ đồng và tất nhiên chúng tôi vẫn phải vay một tỷ đồng trả góp trong vòng 20 năm🐎 và với tài sản thế chấp là căn nhà mà chúng tôi mua.
Chúng tôi mua căn hộ chung cư này hoàn toàn bằng số tiền có được từ nỗ lực của hai vợ chồng mà không cần đến sự trợ giúp của hai bên gia đình, và chúng tôi cũng không phải bán mảnh đất chưa có giấy tờ ở Hóc Môn đã mua trước đó (dù sang tay cho người khác tệ cũng được hơn một tỷ đồng ). Phải nói thêm vợ chồng tôi cũng không phải là dạng quá tiết kiệm đến mức không dám ăn dám mặc hoặc đi chơi du lịch, mỗi năm chúng tôi vẫn dành ra vài chục triệu để đi du lịch, chúng tôi cũng đi gần như tất 𝄹cả các điểm du lịch nổi tiếng từ nam ra bắc và cả những nước khu vực Đông Nam Á.
Từ chính câu chuyện của bản thân tôi cảm thấy không phải dễ dàng để có được cuộc sống tốt ở Sài Gòn hay bất cứ nơi đâu trong thời đại 🔯này, nhưng mà cũng không phải là quá khó đến mức💜 người trẻ không có thể mua được nhà đất ở Sài Gòn hay một thành phố nào đó.
Có những người bạn học chung hoặc làm chung với tôi dù đến với Sài Gòn với hai bàn tay trắng và khởi đầu bằng những công việc tay chân như bưng bê, phụ bếp như💯ng nhờ nỗ lực làm việc và học tập có người còn mở được nhà hàng hoặc có cả công ty riêng.
Trong xã hội hiện na💃y, nhiều bạn trẻ có tâm lý chọn những nghề nghiệp sang chảnh, nhiều người trọng vọng và khinh chê những công việc chân tay có tính phục vụ người khác. Tuy nhiên tôi cho rằng mọi công việc đều có cơ hội như nhau trong việc vươn lên để có cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy, điều quan trọng là phải làm việc chăm chỉ và khôn ngoan, không ngừng vươn lên và nỗ lực làm mới bản thân mỗi ngày để không bị rơi lại phía sau trong xã hội vận động không ngừng này.
Nhân dịp năm mới chúc mọi người có được công việc phù hợp với bản thân và luôn hạnh phúc trong cuộc sống.
Cho dù đ☂ến 99% chúng ta được sinh ra là người bình thường về năng lực nhưng không vì thế mà chúng ta không phấn đấu để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Henry Nguyễn
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.