Đến giờ, tôi và ba của các con vẫn giữ quan hệ bạn bè; hai con sống cùng tôi, bé 12 tuổi và 8 tuổi. Cuộc sống mỗi ngày cứ thế trôi đi, tôi có căn ch🦋ung cư nhỏ cho 3 mẹ con ở, một công việc khá áp lực nhưng vui vẻ, một khoản nợ ngân hàng cho căn nhà và xe hơi nho nhỏ che nắng mưa cho 🐭các con. Cuộc sống không hẳn quá khó khăn nhưng cũng không dễ thở, rồi càng về sau tôi càng thấy bản thân có nhiều vấn đề, không biết phải làm sao.
Cách đây hơn một năm, tôi trải qua khoảng thời gian điều trị trầm cảm. Tôi nghỉ việc, lang thang đi chơi một mìn💝h một xe và không có kế hoạch. Lúc đó, trong đầu chỉ muốn chấm dứt mọi thứ. Tôi chuẩn bị nhiều thứ cho các con, nghĩ nếu mình không còn thì hai đứa nhỏ vẫn có thể sống được đến lúc học xong đại học. Một số b♏ạn bè nói tôi ích kỷ, chẳng hiểu sao tôi chỉ muốn một mình, sợ đối diện với người thân, bạn bè và các con.
Mỗi ngày thức dậy, cảm giác lúc trang điểm để đi làm giống như đang họa một bộ mặt khác cho vai diễn 🌳của mình. Đến công ty, tôi là một người khác, hoạt bát và sắc sảo🧔. Với bạn bè, tôi rất nhiệt tình và vui vẻ, đến tối muôn một mình lái xe về tôi lại có những ý nghĩ tiêu cực. Cuộc sống một mình loay hoay với hai con, không chia sẻ được buồn vui cùng ai, bạn bè nhiều nhưng thân thiết chẳng mấy; mà họ cũng còn gia đình, con cái nên không muốn phiền. Ba mẹ ở quê lớn tuổi, không nói được vì chỉ làm ông bà thêm lo.
Đôi lần tôi cố mở lòng để tìm hiểu những người đàn ông khác, từng gặp một người hợp với mình nhưng rồi thời gian ngắn cũng chia tay vì anh cũng còn gia đình ở Hà Nội. Anh cũng là bố đơn thân; con anh, công việc và bố mẹ ở Hà Nội. Mọi thứ dừng lại. Tôi cũng không quá buồn dù nỗi nhớ vẫn đầy vơi mỗi khi nhớ về anh. Tôi xem như một kỷ niệm, một cơn gió thoáng qua đời mình. Cái chính ♏đọng lại là tôi không còn chút cảm giác và lòng tin vào chuyện tình yêu, không tin tưởng vào thứ gọi là mái ấm gia đình, không tin vào cái mọi người gọi là hạnh phúc.
Mọi người vẫn nhìn tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, nghĩ tôi không cần gì ಌnữa cho cuộc sống này. Chỉ có tôi mới biết mình đơn độc và yếu đuối nhường nào. Tôi vẫn cần một bờ vai để t♊ựa vào, cần một bàn tay để nắm những lúc chông chênh, thế mà sao khó quá. Tôi viết những dòng này trong giờ nghỉ giữa hai cuộc họp, cảm ơn mọi người đã đọc.
Nhung
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc