"Chị yên tâm đi,𒁃 anh Giêsu đ🐈ồng ý cho chị rồi!!!".
Nhỏ bạn du học sinh bên Pháp vô nhà thờ Đức Bà Paris cầu nguyện Giêsu cho mình đậu visa, rồi nhỏ hào hứng gửi mail thông báo cho mình là "ảnh đồng ý rồi" khi mà giấy tờ xin cấp visa du lịch châu Âu của mình không đủ mạnh theo như tư vấn của một công ty du lịch, nào thì còn độc thân vui tính, nào thì không một tờ giấy lận lưng chứng minh tà🌺i sản giá trị, ngoài một trái tim đong đầy tình yêu nước Pháp. Thế thôi. Thế thôi à. Thế thì chẳng ngạc nhiên khi công ty du lịch ấy lịch sự từ chối mình, còn chỗ khác thì kiểu như hên xui. Vậy nên mình mới bất ngờ và bật cười khi nhận mail nhỏ bạn. Nhưng trong sâu thẳm, mình có niềm tin.
Đấy thực sự là chuyến đi để "hiện thực hoá" những cảm xúc mà vốn dĩ đã nhẹ nhàng len lõi trong mình từ thuở thơ ấu đến tꦬận bây giờ, đáng để lắng đọng lại những cảm xúc riêng tư của mình trong suốt chuyến đi ấy.
Ba mình đã học và làm việc ở Pháp hơn chục năm trời, khi về lại Việt Nam lập gia đình và sinh ra mình, ba đã mang tất cả cảm xúc về một nước Pháp thông qua giai điệu những🌸 bản tình ca lãng mạn của Christophe, Sylvie Vartan mà mình lúc ấy chỉ có thể cảm nhận qua giai điệu, hay lắc lư qua những bài hát dân ca Pháp, hay dán mắt qua quyển truyện tranh 'Benoit" - cậu bé với mái tóc vàng rực và sức mạnh phi thường mà cứ tối tối, ba mình lại kể cho ng𒆙he, rồi lớn lên một chút xíu nữa, với quyển truyện "Hoàng Tử Bé" thật là hồn nhiên và dễ thương quá đỗi, rồi lớn lên một chút xíu xíu nữa nữa để có thể ngấu nghiến đọc những tác phẩm của văn hào Victor Hugo "Thằng gù nhà thờ Đức Bà Paris", "Những người khốn khổ", hay những bộ phim của tài tử Sophia Marceau, Alain Delone, rồi lớn lên nhiều nhiều nữa thì tham gia lớp học tiếng Pháp để có thể tự mình khám phá sao mà ngôn ngữ gì mà mỗi lần đọc lên đều nghe hay như một giai điệu vậy. Và cứ như vậy, cả tuổi thơ mình đã được gieo vào tâm hồn những âm điệu, thơ ca lãng mạn, và bức tranh về một nước Pháp xa lắm nhưng lại rất gần gủi lắm.
Chợt nhớ anh đồng nghiệp chia sẻ một thông đi🙈ệp của hãng Disney "If you can dream it, you can do it". Thông điệp như gởi gắm v༺ào tâm hồn trẻ thơ và nuôi dưỡng ước mơ, để đến một ngày, chính tự bản thân những đứa trẻ đấy sẽ tự hiểu ra và cảm nhận được đầy đủ ý nghĩa của thông điệp đấy, để chỉ có thể thốt lên "My dream comes true!!!.
Mình đã là một đứa trẻ như thế đấy, và giờ đây, hơn bao giờ hết, ngay lúc này đ🧔🍸ây…
Với tâm hồn ngập tràn tình yêu nước Pháp, mình đứng giữa Paris, ngay tại tháp Eiffel, chiêm ngưỡng biểu tượng của nước Pháp mà cứ ngỡ như đang mơ, thay vì hét vang thì mình chỉ có thể thầm thì cho riêng mình, “oh mon amour, mon amour”, rồi lại được xuôi dòng sông Seine trên Bateaux Parisiens, cùng với những bản tình ca Pháp du dương, để thấm cái lạnh của cơn mưa lất phất làm nên sự lãng mạn quá ư Paris giữa một chiều cuối thu đầu đông, để đắm chìm trong những hồi tưởng miên man cảm xúc, có quá nhiều điều đẹp đẽ, để thả hồn và buông lơi thời gian cùng bảng giao hưởng L’Aventura - Paul Mauriat êm đềm trên chuyến tàu TGV êm ru, lướt qua khung cửa sổ, nền trời xanh ngắt nhưng cũng đủ run rẩy lòng người, không bởi trời không nắng, nhưng bởi rung cảm những cung bậc cảm xúc trải dài theo tiếng violon thánh thót của bảng giao hưởng, trãi dài trên đồng quê nước Pháp nơi những cánh đồng cỏ xanh lất phất tuyết trắng, những dãy hàng rào gỗ trắng bao quanh lốm đốm tuyết, những đàn trườu tha thẩn gặm cỏ, những ngôi nhà cổ kính lặng lẽ không thể ẩn mình qua hàng cây gầ🍎n trơ lá. Và mình - một c𒐪ô gái với balo gọn gàng, camera đeo vai, sổ nhật ký trong túi áo, khám phá bức tranh đồng quê nước Pháp yên ả, trên nền nhạc yên ả, nhẹ nhàng cảm xúc lan toả nhưng lại đến muốn nghẹn ngào…"La vie en rose"!!!
"La Maritza" - bài tình ca của Pháp hết sức quen thuộc của Sylvie Vartan mà mình rất thường hay nghe, tự sự về một người cha thường hay dẫn con gái mình ra con sông nhỏ Maritza chơi, để sau này trưởng thành nơi Paris, người con gái đấy nhớ về cha mình, nhớ về dòng sông Maritza ở quê hương mình, đẹp như dòng sông Seine v🦩ậy.
"La Maritza c'est ma riviere. Comme la Seineไ est la tienne".
Nhớ hồi nhỏ, ba thường hay chở mình ra sông Bạch Đằng chơi những buổi chiều mát. Chắc rằng hồi còn ở Paris, đứng trước dòng sông Seine, ba mình có hoài niệm về dòng sông tuổi thơ nơi quê hương chăng" để giờ đây, tuy không còn ba bên cạnh nữa để cùng chia sẻ, chỉ còn mình lặng lẽ dạo bước dọc bờ sô🐼ng Seine cùng nhỏ bạn, chậm rãi và im lặng trong một buổi chiều thu, cảm nhận sâu lắng nhiều hơn bài hát "La Maritza", gợi nhớ đến nhiều điều, lâng lâng cảm xúc, đến nao lòng, êm ả và đẹp đẽ, tựa hồ dòng sông Seine. Đúng là trong tim, ai cũng có một dòng sông cho riêng mình, như lời bài hát “Trở về dòng sông tuổi thơ – Hoàng Hiệp" vậy.
Và đấy cũng là cách mình muốn khám phá Paris. Paris trong cảm nhận của riêng mình, của cảm xúc tự trào trong con người mình và cứ để cảm xúc ấy dẫn dắt mình len lỏi qua những ngõ hẹp, qua những con phố cổ, lát đá theo hình vòng cung đan xen nhau thật đẹp, con đường mà chắc ba mình đã mòn gót thưở ấy, và mình như muốn nán lại một chút, như tìm kiếm vết mòn đấy, vết mòn đã bị bào mòn bởi quá khứ, ướt mưa, nhẵn bóng và loang loáng ánh đèn khuya. Rồi cứ lần theo mãi bức tranh con đường lát đá ấy, những vòng cung cứ mãi đan xen nhau, như quá khứ và hiện tại, rồi khi quẹo cua qua những góc phố vắng vẻ, vốn dĩ đã quá ư lãng mạn với cột đèn trơ trọi, lẻ loi, nay lại được điểm xuyến t🍃hêm những dãy đèn rực rỡ mừng đón Noel và Năm Mới sắp đến, dường như vơi bớt đi sự lặng lẽ cô đơn. Paris và những góc phố là như v♋ậy. Sao mà đẹp quá vậy.
Rồi mạch truyện "Thằng gù nhà thờ Đức💎 Bà Paris - Victor Hugo" lại đưa mình đến trước ngôi thánh đường uy nghi, để có thể lần tay lên những bức tường đá, trên những vòm cửa, để biết là mình đã chạm vào được giấc mơ, rồi từng trang sách của quyển truyện ấy lại hiện ra, những nét chạm khắc tinh xảo chạm trổ hình Chúa Giêsu và các Tông Đồ, những bức tranh kính đủ màu sắc, rất sắc nét và nổi bật trong vương cung thánh đường đầy sự tôn kính nàyꦡ, rồi như thấp thoáng đâu đó "thằng gù" đang đong đưa những quả chuông.
Chẳng phải văn hào Victor Hugo phải tốn mấy chương chỉ để mô tả về ngôi thánh đường đó sao. Đến bây giờ, sao mình vẫn thắc mắc văn hào Victor Hugo chắc phải là kiến trúc sư, mới có thể mô tả đầy đủ kiến trúc tổng 🐭thể, và chi tiết của một ngôi thánh đường như vậy chứ. Ngỡ ngàng ngắm nhìn không chớp mắt ngôi thánh đường vàng rực 𒐪khi mà ráng chiều vẫn chưa tắt hẳn, với dòng sông Sein yên bình lặng lẽ kề bên, với đàn bồ câu dạn dĩ quấn quýt xung quanh, tíu tít khi mình cho chúng chút bánh ngọt đem theo, mới cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn, cảm nhận về một nơi chốn thanh bình và đầy sự chở che.
Để rồi con tim đập thình thịch, đôi chân run rẩy không vì mỏi gối chồn chân hay vì ánh mắt của ai đó, mà vì được đứng giữa bảo tàng Louvre, nơi hội tụ tất cả những tuyệt tác về các nền văn minh từ thời cổ đại chí kim, để được mỉm cười với nụ cười bí ẩn của nàng “La Jonconde”, để được chiêm ngưỡng thần vệ nữ “Venus” - vị thần tình yêu và sắc đẹp của người Hy Lạp cổ đại♒, hay nữ thần chiến thắng Samothrace với đôi cánh uy nghi nữa chứ, còn cả bức tượng nhân sư đầy huyền bí Ai Cập cổ đại cũng ở đây sao, mới thấy sao mà mình may mắn quá vậy, đến trong mơ, mình còn không dám nghĩ sẽ có ngày được tận mắt chiêm ng꧑ưỡng các tuyệt tác ấy.
Để được khám phá nước Pháp ngoài sự lãng mạn vốn có ra, còn pha trộn cả sự hài hước nữa, như nhà hàng "Au Chien Qui Fume" ở góc đường trung tâm Paris, mà nếu dịch ra thì rất ngộ n꧙ghĩnh "Chú chó hút thuốc", lạ chưa. Hay quán "Au Pied de Cocbon" lúc mình tới ăn, cứ vài lúc đèn được giảm sáng, rꦿồi tất cả khách trong nhà hàng đều vỗ tay và hát vang bài chúc mừng sinh nhật "Joyeux Anniversaire" trong lúc đầu bếp vừa hát vừa tự tay bưng bánh sinh nhật tới tận bàn một khách nào đó có ngày sinh nhật rơi vào đúng ngày đấy, và đấy cũng là món quà của nhà hàng. Không khí khi ấy sao mà rộn ràng, ấm cúng và thân thiện thế, mọi người như quen biết nhau và cùng hát vang với nhau. Và rồi bất chợt, đèn lại được giảm sáng lần nữa, lần này anh đầu bếp lại bưng một ổ bánh sinh nhật tới bàn mình, với bộ điệu nhúng vai đến tận cằm đậm chất Francais, dù đã biết không có ai trong bàn mình có ngày sinh nhật rơi vào ngày đấy cả hay có lẽ vì biết mình từ Việt Nam sang chăng, và rồi tất cả mọi người lại cùng hát vang “Joyeux Anniversaire”. Mặc cho bên ngoài, trời càng trở lạnh nửa đêm về sáng, mặc cho gió thu thổi tung lá thu đã rơi lẫn chưa rơi, như muốn cuốn theo cả mùa thu đi, nhưng dư âm trong nhà hàng đấy đọng lại trong mình, thấy ấm áp sao đâu.
Paris vốn dĩ đã là một bức tranh đẹp, như🔴ng nếu lồng vào trong đó, những kỷ niệm, hồi ức về người thân 🤪yêu từng có trải nghiệm cuộc sống nơi đây, sẽ càng làm tăng thêm chiều sâu nội tại vẻ đẹp của bức tranh ấy, khiến khi ta như chìm đắm và thổn thức trong cảm xúc dâng trào, nghẹn ngào sâu lắng về một Paris thời xưa và thời nay.
Dù chỉ ở Pháp có hai ngày thôi, nhưng đấy là nơi mà mọi cả🦩m xúc được thăng hoa một cách tinh tuý nhất. Mình không cảm thấy buồn hay lưu luyến khi rời xa nước Pháp, vì vốn dĩ nước Pháp đã chiếm giữ trong tâm hồn mình bấy lâu nay rồi, chỉ hẹn ngày gặp lại để mình lại được “hiện thực hóa” những cảm xúc ấy, lần nữa, rồi lần nữa.
"Au revoir !!!”
Nguyễn Thị Tố Oanh