Tôi trở về nhà sau một đêm dài miệt mài ở nhà máy, nơi tôi làm là khu công nghiệp mới hoạt động được vài năm nằm ở nơi khá hẻo lánh, nơi mà tôi lựa chọn vì tương lai của mình và bố sau này. Tôi trở về khi bình minh ló dạng từ phía xa, tiếng hát của ca sĩ Khánh Ly cứ vang lên đều đều từ chiếc điện thoại Nokia C2-03 quen thuộc của tôi, những giai điệu da di🧸ết như nói hộ lòng của một kẻ cô độc như tôi. Tôi đã từng có một thời thanh xuân rực rỡ nhiều hoài bão, muốn được lớn lꦅên thật nhanh được đi xa mà không hề biết phía trước cung đường mà tôi hằng khao khát chẳng có gì ngoài những va vấp đau thương.
Tôi không giống các bạn của mình, không đủ điểm đậu vào đại học bố tôi chọn cho tôi một trường cao đẳng nghề để có được cái bằng rồi kiếm việc gần nhà. Tuổi mười tám tôi ham chơi hơn học, xa nhà lên phố học tôi như con thiêu thân lao vào các cuộc vui cùng nhóm bạn mới, cứ dăm bữa hết tiền tôi lại vòi vĩnh bố gửi thêm. Có lẽ vì vậy mình là đứa con gái duy nhất nên tôi c😼ứ tha hồ vòi vĩnh. Nhà tôi cũng khá giả nhưng bố thực sự đau lòng khi thấy tôi như thế, khuyên nhủ mãi cũng không được. Bạn bè học xong 3 năm ra trường đi làm còn tôi cứ mãi lông bông học hoài chưa xong. Lẽ ra tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi đám mây mù mông lung ấy nếu như không có biến cố của gia đình. Năm ấy gia đình tôi làm ăn thất bại nợ nần chồng chất nhà cửa phải bán trả nợ, bố mẹ cãi nhau thường xuyên...
Lần đầu tiên đứa con gái như tôi thấy mình thật vô dụng đáng trách. Tôi chẳng làm được gì ngoài đem đến rắc rối và gánh nặ⛄ng cho bố. Về nhà thấy bố gầy đi, tóc gần như bạc trắng dù mới 50 tuổi, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Tôi hứa với bố sẽ cố gắng tự lo cho mình thật tốt, bố nắm tay tôi xin lỗi, hôm ấy tôi gục đầu trên vai bố khóc như một đứa trẻ dại khờ. Tôi tiếc quãng thời gian làm bố đau lòng, suốt đời này tôi biết tìm đâu ra một người thương yêu tôi như thế nữa.
Tôi lên thành phố đi xin làm nhân viên bán hàng cho một shop thời trang ở quận 3, lương được hai triệu rưỡi. Có đi làm vất vả mới biết quý trọng đồng tiền, ngày đầu có lương tôi ra bưu điện gọi cho bố nói sẽ gửi về cho bố một triệu. Bố bảo bố không cần kêu tôi mua một chiếc điện thoại di động mà dùng để liên lạc dễ dàng hơn. Tôi chạy xe đi dọc đường 3/2 tìm mua ghé vào một tiệm mua cái Nokia C2-03 màu đen nắp trượt vô cùng nữ tính đó là cái đầu tiên tôi mua được bằng chính sức lao động của mình, cũng là cái Nokia đầu tiên tôi sở hữu dù trước đây tôi chê nó nhìn thô chỉꩵ dành 🥃cho con trai dùng. Tối về mân mê cái điện thoại mà vui không ngủ được, gọi về cho bố khoe đủ thứ, tôi huyên thuyên nào nó có thể lên mạng nè, nghe nhạc được và chụp ảnh cũng rõ nữa...Bố có vẻ rất vui!
Lâu lâu về thăm bố ăn bát canh cua rau đay và đĩa măng xào ớt nhìn bóng bố cặm cụi trong bếp mà tự dưng nước mắt lại chảy dài, đưa chiếc điện thoại với camera 2 Megapixel lên chụp lại bức ảnh bình dị ấy sau này tôi in ☂ra để trong ví của mình, tôi mở bài Tàu Anh Qua Núi mà bố ưa thích cắm tai nghe vào bố còn lẩm nhẩm hát theo bảo âm thanh sao trong trẻo thế còn hay hơn cái loa của bác Thành hàng xóm nữa. Khoảnh khắc ấy tôi ước ao giá thời gian quay trở lại để tôi🔯 lại là con gái bé bỏng và khi ấy tóc bố hãy còn xanh, nếu biết cái giá của sự trưởng thành là thế tôi sẽ không mong mình lớn thật nhanh.
Tôi cũng ráng học xong cái bằng rồi xin về khu công nghiệp này để làm không còn được thăm bố thường xuyên nhưng nhờ điện thoại mà hai bố con cứ nói chuyện nhắn tin suốt ngày, nhờ C2-03 có 2 SIM nên ngoài SIM chính tôi cứ dùng hết tiền khuyến mãi lại mua cái mới gọi cho bố cho tiết kiệm hơn. Nghỉ giữa ca tôi lại lên mạng Google tìm các bài thuốc trị đau lưng rồi gửi qua mail cho bố đọc, chiếc điện thoại nhỏ nhắn thế mà lại giúp tôi làm được bao nhꦦiêu việc.
Lúc tan ca nghe những bản nhạc cũng thấy đỡ sợ hơn trên đường vắng. Sau tất cả tôi đã nhận ra rất nhiều bài học ý nghĩa cho mình, nếu nói tuổi♛ trẻ của tôi là bức tranh màu tối thì C2-03 chính là điểm sáng tươi đẹp nhất trong những hồi ức ấy. Những đêm khuya nghe đài FM nghe tâm sự của mọi người nỗi buồn trong tim cũng dường như vơi bớt, nhờ C2-03 mà tôi biết yêu thêm cuộc sống này, những gì bình thường giản dị cũng là những thứ đem đến nhiều niềm vui nhất.
Đồng 🌳hành bên tôi suốt 6 năm ròng rã máy đã cũ nắp lưng đã sờn nhưng tôi vẫn yêu Nokia C2-03 như ngày đầu, có lẽ tìꦐnh đầu mãi mãi là mối tình khó quên nhất.
Tạ Thị Yến Ni
Từ 25/10 đến 21/11, chuyên trang Số hóa của VnExpress tổ chức cuộc thi "Chiếc điện thoại Nokia đầu tiên của tôi". Đây là nơi bạn đọc chia sẻ kỷ niệm về chiếc điện thoại di động Nokia đầu tiên mà mình sở hữu, những giá trị mà hãng công⭕ nghệ Phần Lan mang lại. Thời gian gửi bài dự thi bắt đầu từ 10h ngày 25/10 đến hết 24h ngày 21/11, tương đương 4 tuần thi.
Mỗi tuần, ban tổ chức sẽ trao ba giải thưởng tuần cho ba bài viết có số điểm cao nhất, mỗi giải là một điện thoại Nokiaꦏ 3.1 trị giá 3,99 triệu đồng.
Cuối cuộc thi, ban tổ chức sẽ lựa chọn ra các bài dự thi có chiếc điện thoại Nokia đầu tiên vẫn còn sử dụng được cho đến hiện nay để chấm điểm, s꧟au đó chọn ra ba bài viết có nội dung hay và cảm xúc nhất để trao giải đặc biệt. Mỗi giải là bộ đôi điện thoại Nokia 6.1 Plus (trị giá 6,59 triệu đồng) và Nokia 5.1 Plus (trị giá 4,79 triệu đồng).