Chị Hạnh tham gia chăm sóc bệnh nhân Covid-19 từ năm ngoái. Những ngày qua Bệnh viện Bệnh nhiệt đới Trung ương cơ sở 2 ở Kim Chung, huyện Đông Anh, bị cách ly y tế do xuất hiện cụm Covid-1🍨9, nhiều nhân viên y tế bị nhiễm, một số y bác sĩ tiếp xúc phải cách ly, chị Hạnh được điều động tăng cường sang Kim Chung.
Khoa Cấp cứu, Bệnh viện Bệnh nhiệt đới Trung ương đang điều trị khoảng 25 bệnh nhân Covid-19. So với bình thường chỉ vài ca, con số này là rất nhiều. Bệnh nhân tại khoa Cấp cứu thường đều mức độ bệnh lý từ trung bình đến nặng, có người đã âm tính nhưng bệnh lý nền rất nặng. Trong khi đó, khoa hiện có 25 người gồm 5 💝bác sĩ và 20 điều dưỡng trực chi🐼ến Covid-19, việc chăm sóc bệnh nhân ngày đêm rất vất vả.
Kíp 25 bác sĩ, điều dưỡng trực chiến này đều luôn sống trong tình trạng bị cách ly y tế. Bệnh vi𝓰ện đang có dịch, cứ vài hôm ghi nhận ca nhiễm là nhân viên y tế, tính đến trưa 12/5 là 9 người. Toàn thể nhân viên y tế vì vậy cứ ba ngày được lấy mẫu xét nghiệm nCoV một lần.
"Mỗi lần lấy mẫu xét nghiệm là một lần hồi hộp vì sợ nhận kết quả dương tính, rồi lại vui khi không mắc bệnh. Mỗi lần nhận tin có đồng nghiệp bị Covid-19 là lại buồn cho họ và lo sợ cho mình, bởi ༒không biết tiếp theo mình có nhiễm hay không", điều dưỡng H✱ạnh chia sẻ.
Chị giải thích khó có thể nhận biết một người nhiễm nCoV hay không, trong khi chính nhân viên y tế trong viện đã lây nhiễm. Vì vậy, nguy cơ mắc bệnh luôn thường trực, bạn không biết khi nào sẽ tiếp xúc vớ🎃i người dương tính mà chưa được phát hiện. Các nhân viên y tế khi gặp nhau, trao đổi công việc, cũng phải đứng cách nhau hơn hai mét, không nói chuyện quá nhiều để𝔍 tránh nguy cơ lây nhiễm chéo.
Ngày 10/5, ca làm việc của chị Hạnh bắt đầu từ trưa, kéo dài tới 19h30 tối. Một ngày làm việc trong khu cách ly rất khác bình thường, theo chế độ 3 ca 4 kíp. Mỗi ca kéo dài kꦚhoảng 8 tiếng, luân phiên thay đổ꧑i nhân viên. Khi hết ca, chị tới phòng thay đồ, khử khuẩn, tắm rửa, rồi trở về phòng nghỉ.
Song, hết ca không có nghĩa là điều dưỡng Hạnh được rời nhiệm vụ. Số lượng bệnh nhân🌠 đông, chị và các đồng nghiệp sẽ mặc quần áo bảo hộ🌟 rồi tiến vào vòng trong khi cần tăng cường. Họ phải luôn luôn để ý xem bệnh nhân thiếu gì, cần gì để hỗ trợ kịp thời.
Đối với chị Hạnh, bộ đồ bảo hộ kín bưng gây vướng víu 🐬và khó chịu nhất. Người mặc bộ đồ này khó di chuyển, khó nhìn do nước từ hơi thở làm mờ lớp kính bảo hộ. Khẩu trang chống dịch gắn chặt vào mặt, chị thường xuyên bị khó thở, đôi khi tai ù đi. Trong khi đó, thời tiết nóng nực nhưng phòng bệnh không thể sử dụng điều hòa để đảm bảo thông thoáng khí.
"Trời nóng nực, mồ hôi đổ ròng ròng, tôi giảm sức rất nhanꦿh, mọi thao tác công việc như mất nhiều thời gian hơn", chị cho hay.
Trước và trong ca làm, chị Hạnh hạn chế ăn, uống nước để giảm bài tiết mồ hôi và nước ti𝓡ểu. Khi quá mệt, chị sẽ tới khu vực nghỉ ngơi để ăn𝓡 nhẹ và uống chút nước, đứng nghỉ khoảng 5-10 phút, sau đó mặc một bộ bảo hộ khác để tiếp tục làm việc. Số lần nghỉ này cũng rất hạn chế.
"Vì nếu đi tiểu hoặc nghꦫỉ, tôi ♚sẽ phải thay một bộ đồ chống dịch khác với quy trình nghiêm ngặt, việc này rất phiền phức và mệt mỏi", chị giải thích.
Cách ly, cuộc sống gia đình mọi người đều bị xáo trộn. Vài đồng nghiệp của chị Hạnh có con nhỏ, mỗi lần tranh thủ gọi về nhà nghe tiếng trẻ con vừa khóc vừa hỏi "mẹ ơi bao giờ mẹ về", con khóc, mẹ cũng khóc theo. Có những gia đình neo người, ông bà ở quê, chồng cách ly, vợ xoay xở chăm sóc hai con. Người trong viện lo lắng việc ở nhà, còn người nhà trông n෴góng vào viện, lo lắng người thân có thể nhiễm bệnh và kéo dài thời gian cách ly.
Gia đình chị Hạnh cũng xá꧅o trộn vì dịch bệnh. Chồng chị làm ở lĩnh vực cầu đường, phải cách ly ở Hà Tĩnh, chỉ còn con trai 3 tuổ🧔i và con gái lớn ở nhà.
"Con gái lớn rất thiệt thòi vì năm nay thi đại học. Thời khắc quan trọng như vậy mà không được bố mẹ quan tâm, hướng dẫn, phải tự lập và chỉ nói chuyện với bố mẹ qua điện thoại. Đôi khi tôi hết ꦫca, rỗi việc thì con còn học bài, lúc con rỗi thì tôi phải làm việ♍c", chị kể.
Chị Hạnh ph🐻ải tranh thủ từng phút gọi về⛄ nhà, hướng dẫn con gái lớn làm việc nhà và chăm sóc em thay phần mẹ, động viên con học.
Mong ước lớn nhất của điều dưỡng Hạnh là người dân có ý thức tốt hơn, nhân viên y tế trong bệnh viện bớt vất vả khi chống dịch. Có như vậy, ♕dịch bệnh sớm được kiểm soát, các 🎃bệnh nhân hồi phục, bệnh viện không còn cách ly, chị được về nhà với gia đình.
Để động viên con♛ gái, chị 🧸viết bài thơ gửi con, đăng trên trang Facebook cá nhân, trong đó có đoạn:
"Con biết không? Áo blouse trắng xóa
Lồng thêm vào bộ phòng dịch kín bưng
Đồng đội mẹ không một phút nghỉ ngưng
Nơi tuyến đầu đang ngày đêm chiến đấu....
Mồ hôi đẫm, nỗi nhọc nhằn ai thấu
Nhưng quyết tâm chống dịch đứng hàng đầu
Nên trong tim cờ đỏ chẳng phai màu
Hình đất nước dấu yêu luôn vẫy gọi
Dẫu khó khăn hay đớn đau gấp bội
Vẫn quyết tâm, kiên định mục tiêu.....
Giờ muộn rồi ngủ ngon nhé con yêu
Mơ giấc mơ ngày mai tỏa sáng
Đất nước mình vang khúc ca hoành tráng
Dịch tan rồi mẹ lại ở bên con..."
Chi Lê