Nói về tôi và cô ấy, chún💧g tôi học chung trường cấp 3, chưa từng nói chuyện, chưa từng tiếp xúc. Tôi không hề biết cô ấy dõi theo và có tình cảm với mình. Hôm tôi tới gặp cô ấy đơღn thuần chỉ muốn gửi món quà và nói vài lời, cuối cùng tôi vẫn không thể mở miệng và lặng lẽ rời đi. Suốt buổi trưa hôm ấy, chúng tôi nói chuyện linh tinh, hỏi han nhau rồi thôi chứ vấn đề tình cảm không ai nói tới. Còn chuyện khóa máy thì lý do cũng buồn cười, tôi sợ cô ấy mời đám cưới; từ chối thì ngại mà đi thì sợ buồn nên tôi trốn. Đơn giản vậy thôi! Tôi cũng không biết cô ấy tìm mình suốt thời gian sau đó.
Sau hôm đó tầm một tháng, cậu bạn cùng quê gọi tôi ra cà phê, chúng tôi cùng ở Hà Nội nên vẫn hay la cà với nhau. Tôi ra tới nơi thì thấy cô ấy. Cô ấy cho tôi xem bài viết và nói♏ đừng lo, không phải lỗi của tôi. Cô ấy tự thấy không ổn nên chủ động dừng lại với chồng sắp cưới. Cô ấy tự làm, tự chịu và bảo nếu có thể hãy cho nhau cơ hội vì đều 31 tuổi rồi, cả hai đã đánh mất quá nhiều thời gian. Đến nay đã nửa năm trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Tôi giày vò giữa 2 luồng suy nghĩ, nếu chúng tôi yêu nhau thì tôi có phải kẻ đạp đổ hạnh phúc của người khác? Nếu tôi lại trốn tránh một lần nữa, liệu có quá hèn? Quả thật, tôi rất yêu người con gái này nhưng cũng sợ mọi người vì mình mà đả kích cô ấy. Gia đình cô ấy vꦰì tôi mà gây áp lực đến cô ấy vì họ rất mến anh chàng kia, anh ấy rất tốt và bản lĩnh. Tôi sao cũng được nhưng nếu nhìn cô ấy tổn thương vì mình thì bản thân sẽ rất đau lòng.
Hưng
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc