Ngày hôm nay khi sắp 20 tuổi, những ước mơ ng♚ày nhỏ đã bỏ lại tôi, chỉ còn giấc mơ đến Pháp vẫn ở lại bên tôi, vẫn là động lực thúc đẩy t♛ôi cố gắng mỗi ngày.
Tôi chưa từng đến Pháp, tôi cũng không biết tại sao mình muốn đến Pháp nhiều đến thế. Nhưng tôi biết lần đầu tiên tôi biết đến nước Pháp tôi đã yêu nơi đó. Đó là tình yêu được truyền từ trái tim ông ngoại sang cho cháu gái khi ông kể tôi nghe những ngày ông từng ở Pháp. Khi tôi sinh ra, ông ngoại đã 60 tuổi, khoảng cách 6 thập kỷ chưa bao giờ là rào cản giữa chúng tôi, vì chúng tôi có chung một tình yêu, tình yêu với nước Pháp xa xôi mà gầওn gũi. Ông ngoại là người đã dạy tôi những câu chữ tiếng Pháp đầu tiên, chưa biết viết tôi đã có thể đếm số, nói những câu đơn giản trong tiếng Pháp, và thích nước Pháp cực kỳ. Tôi cũng là một đứa trẻ háu ăn, khi được ăn bánh ngọt pháp lần đầu tiên, tôi đã quyết định lớn lên tôi sẽ đến Pháp để trở thành một thợ làm bánh, tạo ra món ăn tuyệt vời nhất trên đời, đem lại cảm giác hạnh phúc như cảm giác của tôi lần đầu tiên đó.
Bằng những câu chữ ông ngoại dạy, tôi dễ dàng được nhận vào học tại lớp Pháp của một trường tiểu học trên phố Thợ Nhuộm. Nhưng lúc đó bố tôi phải đi công tác ở tỉnh xa trong vài năm, một mình mẹ vừa đi làm, vừa chăm sóc chị em tôi. Mẹ phải để tôi học một trường gần nhà, đó là lần đầu tiên tôi biết đến một nỗi buồn buồn đến thế, mẹ cũng buồn vì không thực hiện được ước muố♈n của tôi. Tôi chỉ dám trốn vào tủ đồ khóc, nếu mẹ nhìn thấy tôi khóc có lẽ mẹ sẽ chấp nhận vất vả hơn nữa để tôi được học tiếng Pháp. Tôi đi học, tôi bắt đầu học tiếng Anh vào lớp 3, những từ tiếng pháp tôi đã quên nhưng tình yêu nước pháp vẫn tiếp tục. Tôi đọc truyện tranh cùng bạn bè và một mình khám phá từng trang sách trong cuốn “ Không gia đình”, tôi xem hoạt hình thủy thủ mặt trăng cùng lúc với xem bộ phim hoạt hình “ Thằng Gù ở nhà thờ Đức Bà”. Nước Pháp mở ra trước mắt tôi, nuôi dưỡng ước mơ trong tôi lớn lên.
Tuổi thơ của tôi sẽ trôi qua êm đẹp như🀅 vậy nếu không đến một buổi sáng trời dông bão, dì tôi đến khi hai chị em tôi đang mê ngủ, dì đến đón chúng tôi tới viện, nơi mẹ tôi đang hôn mê sau vụ đụng xe trên đường đi làm vào buổi sáng. Tôi không bao giờ quên gương mặt đầm đìa nước mắt, vừa bàng hoàng, vừa đau đớn của dì tôi buổi sáng hôm ấy, cũng như không bao giờ quên nhóm bác sĩ người Pháp đã cứu sống mẹ tôi. Những ngày sau đó, khi tôi cùng mẹ tập luyện, nhìn mẹ phục hồi từng ngày, tôi đã nghĩ nhất định sẽ đến pháp để trở thành một bác sĩ đem lại những niềm hạnh phúc cho nhiều gia đìn🙈h như gia đình tôi.
Như để bù đắp cho ba năm mẹ ốm, khi tôi vào cấp II, bố mẹ cố gắng để tôi được vào lớp tiếng Pháp, tôi được học song ngữ gồm Pháp, Toán Pháp và Lý Pháp. 🙈Việc học sau năm năm so với các bạn thật sự rất khó khăn nhất là khi tôi vẫn phải học tốt tất cả các môn tiếng Việt. Bố mẹ đã dồn mọi công sức, tiền bạc để tôi đi học thêm. Khoảng thời gian đó đối với tôi mà nói thật sự rất vất vả, nhưng đó lại ꧅quãng thời gian tôi thấy mình dám sống nhiệt huyết hết lòng vì điều mình thích nhất, không ngại từ bỏ mọi thứ để học tiếng Pháp.
Tính đến giờ tôi đã học tiếng Pháp được 9 năm và chưa một lần tôi nghĩ đến việc từ bỏ ngôn ngữ tuyệt vời này. Dù ước mơ trở thành thợ bánh ngọt tài ba hay người bác sĩ tận tụy của tôi đã không thể thực hiện được kể từ ngày tôi quyết định thi và vào học tại trường Luật để trở thành một người bảo vệ công lý, nhưng tôi không hề hối hận và nuối tiếc, bởi tôi vẫn được tiếꦿp tục học tiếng Pháp, học những môn luật bằng ngôn ngữ tôi yêu thích. Và tôi vẫn còn ước mơ được một lần đến nước Pháp, giấc mơ giữ tôi luôn phấn đấu và cố gắng bằng tình yêu của mình. Dù phải mất bao lâu, tôi nhất định sẽ thực hiện giấc mơ của mình. Một ngày nào đó tôi sẽ đến Pháp để ngắm nhìn cảnh đẹp, để ngồi mơ mộng cả ngày ở một quán café ven đường, để đọc những cuốn sách nguyên bản trong khi nghe bản nhạc "Sous le ciel de Paris" yêu thích, và tôi sẽ thưởng thức những chiếc bánh tuyệt vời trong niềm hạnh phúc như lần đầu tiên. Nhất định ngày đẹp trời đó sẽ đến!
Đoàn Thục Anh