Là phụ nữ, ai cũng mong có một cuộc sống ổn định, gia đình hòa thuận, cả hai cùng nhau vun vén cho tương lai. Nhưng đôi khi,𒐪 vì trách nhiệm mà không ít người phụ nữ phải chứng kiến chồng mình cứ🉐 mãi lao theo bổn phận lo cho các em, các chị mà quên mất những ưu tiên trước mắt của chính gia đình mình.
Chồng☂ tôi là người đàn ông sẵn sàn﷽g hết mình vì gia đình. Anh tự cho rằng mình phải đứng đầu mảng lo toan mọi nhu cầu của người thân dưới quê, dù cho là tiền nong, quà cáp hay hỗ trợ bất cứ điều gì, giỗ chạp, đám tiệc...
Về quê, không đợi phải tới dịp lễ, Tết, anh vẫn tặng quà, đưa tiền cho các chị, em. Thế nhưng, nghịch lý là anh vẫn tự an ủi mình rằng mình l꧅à người lo cho các em, dù bản thân vẫn còn phải ở nhà thuê trên thành phố.
♊Đôi khi nghe anh nhắc đến cuộc sống khó khăn của em út, tôi cứ nghĩ🥃 em ấy thực sự còn chật vật thật.
Nhưng không, các em chồng của tôi cuộc sống ở quê không thiếu thốn gì, nhà cửa đàng hoàng, ruộng vườn rộng rãi trị giá cả vài tỷ đồng. Mấy chị em chồng thì lỡ miệng nói với tôi mấy miếng đất vườn sắp có một con đường đi ngang, lòi ra mặt 𒆙tiền, giá đất nhờ vậy tăng vùn vụt.
Chồng tôi trước sau vẫn giữꦆ vững quan điểm phải lo cho cho người thân, cho rằng chỉ cần 𓃲là em nói cần là giúp, không hỏi nhiều, không tìm hiểu.
Tôi biết có rất nhiều gia đình giống như vậy, nơi mà trách nhiệm và tình nghĩa được coi như nghĩa vụ, không cần phân định hoàn cảnh ra sao, phải đứng ra𒉰 gánh vác, dốc lòng vì mọi người.
T𝓰ôi nhận thấy cái khó ở đây là những người phụ nữ, trong đó có tôi phải đối mặt với tình cảnh tiếp tục chấp nhận thì không biết bao giờ gia đình nhỏ mới khá, còn "góp ý" một chút là lập tức trở thành người chia rẽ, bị trách móc vì đã cản chồng mình lo lắng cho gia đình.
Thanh Trúc