Tôi nhận được học bổng sang Pháp học một năm ở B🦂retagne – một vùng đất yên bình miền tây nước Pháp. Và có lẽ là duyên trời định, tôi đến ở thành phố Dinan, một thị trấn nhỏ nhưng rất cổ kính, cách thủ phủ Rennes của vùng Bretagne 47 km.
Tôi đến Dinan vào một chiều🔯 cuối thu trời se lạnh. Những giọt mưa phùn làm cảm giác nhớ nhà của người xa phương càng trở nên nặng trĩu. Thế nhưng khi ông Alain, người đón tôi từ Rennes về Dinan, rưng rưng nước mắt kể về những kỷ niệm thời thơ ấu của ông ở Việt Nam, và những kỉ niệm về những chuyến đi công tác đến Việt Nam, khiến tôi có cảm giác mình có thể chạm vào mảnh đất quê hương từ một nơi xa nửa vòng trái đất.
Tôi được ưu tiên ở trong gia đình của một giáo viên trư❀ờng cấp 2 – nơi tôi sẽ có một đợt thực tập ngắn hạn. Lúc đầu, tôi cảm thấy hơi ái ngại, phần thì lo sợ sự khác biệt về nền văn hóa, phần thì sợ vì người Pháp khá lạnh lùng. Vậy mà ngay từ lần đầu tiên gặp cô Josianne Cuisset – người phụ nữ dong dỏng cao có mái tóc màu 🍰hạt tiêu với nụ cười đôn hậu đã xua tan trong tôi mọi nỗi hoài nghi lo sợ về một cuộc sống mới trên đất khách.
Nhờ cô và gia đình, tôi học🌊 được thật nhiều điều mà không có sách vở nào nói đến. Chúng tôi quây quần bên nhau trong bàn ăn mỗi tối, cùng nhau đi dạo vào cuối tuần, đi thăm các danh thắng của nước Pháp như Mont Saint Michel, Saint Malo, lâu đài Chenonceau. Đó cũng là lần đầu tiên những đặc sản của Bretagne, của Pháp như rượu vang, rượu táo, bánh crêpe, pho –mát đi ra khỏi sách vở và bước vào tâm hồn tôi. Và sau này những hình ảnh ấy sẽ đi từ tâm hồn tôi vào bài dạy để truyền cho các học sinh thân yêu của mình.
Nước Pháp được xem là nước có truyền thống của đạo thiên chúa. Và ai đã từng được đón Noel trong một gia người Pháp thì thật may mắn. Đến bây giờ, mỗi khi nghe tiếng nhạc giáng sinh vang lê♏n là tim tôi lại rạo rực, bao nhiêu kỷ niệm cùng đón Noel với gia đình cô ùa về trong tâm trí. Tôi đã cùng cả nhà trang trí cây thông Noel, đi mua sắm, cùng làm bánh. Ôi, sao mà giống không khí tết cổ truyền của Việt Nam đến vậy. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, ngoài trời tuyết rơi đầy nhưng trong ánh nến lung linh của bữa ăn đêm giáng sinh, tôi lại thấy lòng mình ấm áp đến l𓆉ạ lùng.
Những người bạn Pháp giúp tôi nhìn thấy rõꦍ hơn tình yêu của tôi với chính đất nước tôi. Ở đâu trên đất nước bạn tôi cũng thấy quê nhà của chính𝕴 mình.
Từ ‘‘Câu lạc bộ Việt Nam’’ của các em học sinh trường Roger Vercel nơi tôi thực tâp. Các em vẽ tranh, bán đồ lưu niệm, tổ chức 🍌đi bộ vào chủ nhật nhằm quyên tiền giúp các bạn nhỏ Việt Nam gặp khó khăn để các bạn có thể tiếp tục đến trường. Khi đi bộ 20 km dưới trời mưa lạnh cùng các em trong một buổi từ thiện, các em dạy tôi bài học sơ khởi của tình yêu thương con người là không biên giới. Dù chỉ biết Việt Nam qua sách vở nhưng các em và tôi đều có chung một tình yêu về một đất nước xa xôi hơn 9000 km đường bay ấy.
Từ những bữa ăn nhỏ với những món ăn♌ thuần Việt – phở,💎 chả cuốn, mì xào… tôi tự nấu để đãi gia đình cô Josianne Cuisset.
Từ cái Tết cổ t🤡ruyền Việt Nam do các bạn Pháp tổ chức
Từ các buổi triển lãm tranh, ảnh, các hiện vật mà các ♛bạn Pháp mang ꧅về từ Việt Nam
Từ một góc công viên Tregomeur mang tên Hồn Việ🦂t với nhà sàn, xe xích – lô, guồng nướcꦕ…
Giữa xa xôi nghìn trùng mây trắng, Tổ quốc hiện lên gần gũi lạ kỳ như có thể chạm vào bờ cây, gốc r🍨ạ quê nhà.
Tôi bắt đầu học tiếng Pháp vì đơn giản, tôi yêu quý ngôn n🥂gữ này. Và🐽 có lẽ, nếu ta bắt đầu làm điều gì đó bằng tình yêu thì thứ ta được nhận lại sẽ là tình yêu. Bằng tiếng Pháp và với tiếng Pháp, tôi đã thực hiện được ước mơ từ thời thơ bé của mình, được chạm tay vào dòng nước sông Seine, ngắm nhìn đại lộ Champ Elysees, đặt chân đến đồi Montmartre, nghe nhịp tiếng chuông nhà thờ Đức bà ngân vang.
Nhờ tiếng 💟Pháp, tôi có thêm nhiều người bạn đến từ các nước khi tôi đến trường đại học. Tất cả chúng tôi, dù quốc gia, châu lục khác nhau, cả về văn hóa, ngôn ngữ và cách sống nhưng tất cả đều có chung niềm yêu thích không chỉ với con người Pháp, cảnh đẹp đất nước Pháp mà còn là tình yêu với ngôn ngữ Pháp. Thật không có gì tuyệt vời bằng khi chúng ta đến với nhau bằng tình yêu, bằng sự đồng cảm. Điều kì diệu của một ngôn ngữ chính là nối kết mọi người trên khắp năm châu lại với nhau.
Ngày tôi từ Rennes quay lại Dinan để tạm biệt bạn bè ở đó, tôi đã không kìm được nước mắt. Mặc dù tôi tin chắc khoảng cách về không gian không ngăn được tình cảm giữa con người với nhau, mặc dù tôi sẽ thường xuyên liên lạc với bạn bè ở Pháp để giữ mãi những tình cảm tốt đẹp, nhưng tôi vẫn cảm thấy một phần tâm hồn tôi đã ra đi, đang trôi về mãi tận nơi xa bên những bãi biển Saint Briec, Morbihan; con đường Normandie, ♉Sainte de Brest; thậm chí cả phiến đá nhỏ lát đường đã nghe tiếng bước chân tôi trong mỗi buổi sáng mai khi tôi lên giảng đường.
Và một điều chắc 𝓰chắn rằng từ nay những giờ dạy tiếng Pháp của tôi sẽ không chỉ đơn thuần là giờ ngôn ngữ, mà đó còn là những giờ dạy về tình yêu - tình yêu tiếng Pháp, tình yêu nước Pháp và tình bạn bè giữa hai đất nước Việt - Pháp.
Trần Thúy Huyền