Chúng tôi tới Paris vào một sáng mùa hè rực nắng. Cuộc hành trình từ thủ đô Praha dài hơn 🐲10 tiếng đồng hồ tưởng như đã lấy đi phần nào niềm phấn khích khi đặt chân tớiཧ kinh đô ánh sáng này. Vậy mà như một sức hút kỳ lạ, từ cụ già tới em nhỏ tất cả đều như trẻ trung hơn, như sôi nổi hơn khi anh trưởng đoàn Nguyễn Sơn thông báo, rằng chúng ta đã tới nơi cần đến.
Xuống xe, phóng tầm mắt nhìn kinh đô được 🔯cái nắng đầu hè khoác lên vàng óng ả. Các dinh thự, lâu đài bừng dậy cựa mình bên những hàng cây cổ thụ ven đường. Có tiếng ai đó thốt lên: thiên thần, tráng lệ, đúng là danh bất hư truyền. Chúng tôi chầm chậm đi để cảm nhận, để hít thở cái huyền diệu của sự tự do, của mơ ước suốt một thời trai trẻ.
Xe chở đoàn đi vòng các phố trung tâm. Quán xá được bày ra trong một phần của vỉa hè dưới những hàng cây, ngăn nắp và trật tự. Một cảm giác rấꦯt gần tựa như ta đang đứng đâu đó trên đường phố Hà Nội hay Sài Gòn. Giống lắm.
Khi đã yên vị trên chiếc du thuyền có sức chứa tới vài trăm người, chúng tôi ౠthả hồn theo nhịp sóng sông Seine. Ráng chiều in vào những cặp tình nhân ngồi hóng gió hai bên bờ như nốt nhạc của bản tình ca sông nước. Cụ già đi cùng đã bước vào cái tuổi xưa nay hiếm vậy mà thấy lòng bỗng xôn xao bởi kỷ niệm chợt ùa về.
Tính đến nay đã có 37 cây cầu được bắc qua và một trong số đó có một cây cầu 𝄹khoác đầy những chiếc khóa của tình yêu đôi lứa. Họ cùng đến, cùng thề nguyện rồi để lại đó một minh chứng là chiếc khóa, khóa rồi vất chìa xuống lòng sông. Lãng mạn và đáng yêu thế đó. Chia thành phố làm đôi🥃, dòng sông một thời lừng danh với những đạo quân cướp bóc nay bình yên với óng ả sóng xô bờ.
Theo đoàn người từ khắp nơi đổ về đại lộ Champs Elysees dự lễ kỷ niệm quốc khánh lần thứ 221 của nước Pháp, chúng tôi đi hối hả. Khi những chiếc máy bay phản lực tr🌳ải trên bầu trời các loại khói tượng trưng cho màu cờ nước Pháp là lúc trời đổ cơn mưa.
Hàng chục ngàn người vẫn đứng hai bên đường mặc cho người ướt sũng để được ngắm nhìn các đội diễu binh. Lần đầu tiên trong lịch sử mừng Quốc khánh, nước Pháp mời các nước một thời là thuộc địa của mình tới tham gia và🃏o đội quân diễu hành. Nhìn vào những người đứng quanh mình tôi đọc thấy trên khuôn mặt họ niềm tự hào và kiêu hãnh.
Dải đại lộ rộng 120m với 10 làn xe chạy ấy hôm nay như chật hơn, không chỉ bởi sự hùng hậu của các binh chủng diễu hành mà còn bởi rừng người từ các châu lục đổ về chiêm ngưỡng. Tôi ngắm nhìn Khải Hoàn Môn, địa danh được coi như hồn cốt củ𓄧a Paris do Napoleon đệ nhất cho xây dựng vào năm 1848 mà thầm cảm phục. Chỉ cần nhìn vào đó đủ thấy toát lên sự ngạo nghễ và quyền uy của chế độ. Ngọn lửa ở đó vẫn cháy suốt đêm ngày như mãi thắp lên cái bất diệt của tinh thần 🍒dân tộc.
Mất gần hai tiếng đứng xếp hàng chúng tôi mới vào được bảo tàng Louvre. Không đủ thời gian đi hết꧅ bởi người ta tính nếu ở mỗi hiện vật dừng lại một phút thì phải mất đúng một tháng mới có thể xem hết những kỷ vật được trưng bày ở bảo tàng này.
Với số dân 2,5 triệu người thủ đô Paris hàng năm đón khoảng 25 triệu lượt du khách đủ thấy cái khát khao của con người khắp nơi trên thế giới đến v🅘ới kinh đô ánh sáng này. Tôi thầm cảm ơn sự tính toán khá kỹ của ban tổ chức chuyến thăm quan lần này bởi các anh đã dự tính rất sát khi tới thăm tháp Eiffel.
Mới hơn 7 giờ sáng mà người ở đây đã đông nghịt. Từng đoàn đứng xếp hàng theo thứ tự tuyệt nhiên không thấy va chạm hay xô đẩy. Ai cũng muốn một lần khi đã tới Paris đư𒈔ợc đặt chân lên tầm cao của tháp, được từ đó phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh kinh đô, ngắm dải sông Seine lững lờ như dải lụa xanh giữa lòng thành phố. Giữa gió, giữa trời ta bỗng thấy nhẹ lòng, thấy vui quá những nụ cười người của bốn phương bất chợt gặp nhau ở độ cao của lòng thân thiện. Dấu ấn đã được khắc lại trong tim người lữ khách: Tháp Eiffel.
Còn nhiều lắm những huyền thoại về Paris muốn viết lên đây nhưng vì khuôn khổ bài báo đành khất lại. Chia tayღ rồi hẹn ngày gặp lại trong cái bắt tay rất chặt cùng cô hướng dẫn viên du lịch người Pháp gốc Việt. Ngoài kia hoàng hôn tಞím biếc đang long lanh trong sóng nước sông Seine.
Thiều Quang