Anh và tôi đã tình cờ gặp n💖hau vào một buổi sáng định mệnh ở Huế, tại khách sạn nơi tôi làm việc. Chúng tôi chỉ kịp nhìn nhau và trao nhau mấy câu chào hỏi xã giao🦂, rồi anh phải ra sân bay và trở về Pháp.
Trong mớ hành trang anh mang từ Huế trở về Pháp lần này có tấm danh thiếp của tôi. Rồi từ đó chúng tôi thường xuyên trao đổi email cùng nhau. Lúc tôi thức dậy vào buổi sáng, đó là lúc anh chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày ♎làm việc🎀 nhưng chúng tôi vẫn kịp gửi cho nhau muôn vàn dấu yêu: "Huế hôm ni có bão lớn, nước sông Hương dâng cao lắm anh ơi". Huế trời trở gió, cái lạnh đầu đông se thắt lòng em", "Festival năm ni du khách đến Huế đông lắm, giá mà anh thu xếp được để về thăm Huế của em", "Hôm ni chủ nhật, em bày anh cách đổ bánh bèo hỉ", "Anh thời bún bò Huế không? thời cùng em".
...."Em đang làm chi? Paris hôm ni kẹt xe đến 2h", "Paris hôm nay bầu trời xám xịt. Tuyết rơi dày lắm đó em", "Mùa Thu đang bước đến lá vàng rơi đầy đường, những cây xanh hai bên đường bắt đầu đổi màu", "Cà phê de la Paix ngon tuyệt", "Bánh mỳ Paul thơm ngào ngạt quá em ơi", và cứ vậy dẫu cách xa nhau ngàn dặm Huế rất gần với anh, và Pháp cũng tự bao giờ đã nằm sâu thẳm trong trái tim t💯ôi.
Tôi bắt đầu yêu đất nước Pháp qua anh, qua những niềm vui hay nỗi buồn cùng anh, và cái tình cảm ấy cứ ngày một xích tôi lại gần hơn với anh, với nước Pháp. Tôi đã luôn mơ đến một ngày sẽ gặp😼 anh trên đất nu♚ớc của anh. Tôi sống không biết bao nhiêu ngày trong nỗi trông mong và chờ đợi cùng với biết bao mộng mơ cho cái ngày đoàn tụ ấy. Thế rồi như một sự sắp đặt an bày của Thượng đế, tôi đã gặp lại anh trên đất nước Pháp trong một chuyến công tác của mình.
Pháp- Paris quá tuyệt vời hơn những gì tôi mong đơi. Người ta ví Pháp - Paris là "kinh đô ánh sáng" , "kinh đô hoa lệ" ," thành phố của tình yêu và sự lãng mạn" qﷺủa không sai chút nào. Tôi đã có những ngày cùng anh rong chơi quanh Paris, những buổi chiều ngồi ở quán cà phê Le Rostand thưởng thức những ly cà phê espresso thơm phức.
Những ngày cùng anh dạo chơi trên sông Seine, rồi những ngày đi xa Paris trên 300 km thăm đảo Mont- Sant- Michel, Sant- Mailo ngắm thủy triều lên, thưởng thức bánh cre'pes nổi tiếng ở vùng Bretagne. Tôi nhớ những buổi chiều tôi và anh im lặng nhìn sâu trong mắt nhau ở vườn hoa Luxembourg, hay lang thang ở phố đi bộ ở đồi Montmartre, rồi chúng tôi dạo chơi ngang qua thư𝓀 viện Pompidou, xem nghệ sĩ đường phố biễu diễn, ngắm toàn cảnh Paris từ tháp Eiffel. Tôi nhớ một sáng sớm khi tôi và anh đi trong mưa phùn và gió lạnh ngang qua Arc de Triomple, quãng trường Concorde và đại lộ Champs- Elyse'es; hay một chiều buồn bước vào nhà thờ Đức Bà với kiến trúc Gothic hoàn hảo, tráng lệ để nguyện cầu; rồi những ngày tay trong tay vào Printemp, Galeries Lafayette nhìn ngắm hàng hiệu.
Ôi nhớ lắm, nhớ đến vô cùng những lúc anh và tôi cùng thưởng thức những chiếc bánh Macaron ngọt ngào, "đỏng đảnh", rồi chúng tôi cùng phá lên cười vang rồi nhẹ nhàng trao nhau nụ hôn đầu đời, ngây thơ vụng dại trên nh🥀ững con đường "bí ẩn" của Paris.
Rời Pháp trở về lại Huế tôi mang trong lòng biết bao hoài niệm, và cuộc đời cứ vậy trôi qua. Dù luôn nhớ nhau, luôn yêu nhau, nhưng chúng tôi đã không đến được với nhau. Tôi đi lấy chồng, anh hình như cũng trải qua một hai mối tì𒀰nh. Chúng tôi không còn mail cho nhau thường xuyên nữa, những lá thư thưa dần r⛄ồi dứt hẳn. Chúng tôi đã cố quên nhau như chưa từng nhớ nhau, như chưa từng đến cùng nhau trong cuộc đời này.
Rồi một ngày đầu tháng 5, sau༒ 10 năm chia tay anh tôi nhận được tin báo anh đã đi xa sau một cơn đau tim.
Tôi đã lặng người và trời đất dường như chao đảo. Tôi không thể nào tin vào những điều mình vừa nghe qua điện thoại dẫu tất cả điều đó là sự thật. Tôi muốn hét to lên rằng tôi vẫn yêu anh, và tình yêu ấy chưa bao giờ nguôi trong trái tim tôi sau biết bao thăng trầm của cuộc đời. Paris và anh vẫn luôn là nỗi nhớ nhung, là niềm mong đợi, là niềm vui, là hạnh phúc mà tôi luôn mong muốn được trở về. Vì răng anh không còn ওchờ đợi tôi? Vì răng anh lại bỏ tôi mà đi xa.
Paris🌸 ơi! Paris ơi! Có lẽ tôi sẽ không ngăn được dòng nước mắt cho lần trở lại ni? Tꦓôi phải làm răng đây khi tôi phải một mình đi ngang qua những con đường mà chúng tôi đã từng hò hẹn. Có lẽ rồi đây tình yêu Paris trong tôi sẽ sâu đậm hơn, vì nơi ấy giờ đây, một nửa của chính cuộc đời tôi mãi mãi nằm lại trong lòng đất lạnh.
Những chiếc bánh Macaron vẫn ngọt ngào, "đỏng đảnh"💝, Paris vẫn tấp nập người đến và đi.
Khổng Lê Bích Hà