"Chúng ta đã hy sinh, chúng ta đã làm tất cả để đến được trận đấu quyết định này. Và Serie B thì ở 🌠ngay ngoài kia, cách chúng ta chỉ có 90 phút. Hãy một lần nữa dốc hết sức mình, những gì đôi chân ta không thể làm được, hãy để trái tim bù vào. Bởi chúng ta xứng đáng, bởi chúng ta là một tập thể thực thụ, và bởi chúng ta đã bầm dập suốt cả mùa giải rồi. Hãy chứng minh cho mọi người thấy họ đã sai. Và cuối cùng, xin hãy làm điều này vì tôi, vì khôn꧑g biết tôi có còn cơ hội nào trở lại phòng thay đồ này nữa hay không. Hôm nay, hãy mang tôi trở lại Serie B. Một người vì tất cả, tất cả vì một người".
Đấy là bài phát biểu của Alesasandro Lucarelli với toàn đội trước trận đấu cuối cùng của Serie C mùa trước, giúp Parma thăng hạng Serie B. Khi ấy, người hậu vệ kỳ cựu này còn chưa biết anh có thể tiếp tục thi đấu trong mùa giải kế tiếp hay không. Nhưng tiếng gọi từ Serie A thôi thúc anh đá thêm một mùa nữa. Và anh đã toại nguyện. Hôm 18/5 vừa qua, Lucarelli, trong vai trò thủ quân, dẫn dắt Parma trở lại giải đấu cao nhất Italy, chỉ ba năm sau khi🎃 bị giáng xuống giải hạng Tư, tức Serie D - hạng đấu nghiệp dư.
Parma 💦t🍌rở thành CLB đầu tiên trong lịch sử thăng liền ba hạng. Và kỳ tích ấy in đậm dấu ấn của người thủ quân Lucarelli.
Thủ thành Gianluigi Buffon, trong bà൲i phỏng vấn gần nhất, từng nói: "Với việc quyết định cùng Juventus xuống chơi tại Serie B, tôi muốn kể một câu chuyện đẹp, để cho khán giả không 🌳mất niềm tin vào bóng đá lẫn cuộc sống". Anh hy vọng người hâm mộ nhìn vào anh để thấy cuộc đời vẫn đẹp, và bóng đá không chỉ có tiền bạc và danh vọng.
Lucarelli, trong chừng mực nào đó, cũng giống Buffon. Anh cho mọi người thấy lời hứa của một người đàn ông chân chính có giá trị như thế nào. Năm 2015, Parma bị tuyên phá sản lần hai, và bị giáng thẳng xuống Serie D. Để có tiền duy trì đội bóng, ban lãnh đạo CLB thậm chí phải bán đi những danh hiệu họ giành được ở thời đỉnh cao gồm hai Cup UEFA (1995 và 1999), ba Cup quốc gia Italꦬy, một Siêu Cup châu Âu và một Cup C2 châu Âu cù💛ng... một số💞 thiết bị phòng tập thể dục và🍸 đồ nội thất.
Lucarelli, lúc này đã 37 tuổi, hoàn toàn có thể “nhảy tàu” như tất cả cầu thủ còn lại trong đội, nhưng người thủ quân của Parma đã lựa chọ💖n: trở thành người duy nhất ở lại. Chẳng những thế, anh còn tuyên bố: “Tôi sẽ cùng Parma trở lại”.
Chẳng ai đoái hoài đến lời hứa ấy. Những người ít ỏi có nghe thì cũng… nghe cho có, rồi bỏ qua. Vì khi đó, chẳng ai tin Parma có thể tái sinh lần thứ hai. Nhưng rồi đội bó💟ng áo vàng xanh này vẫn làm được cái điều không tưởng ấy, vì như Lucarelli đã nói những ngày ꧃này một năm về trước: "Những gì không làm được với đôi chân, hãy thực hiện nó bằng trái tim".
Cách đây 10 năm, mùa hè 2008, Alessandro Lucarelli gia nhập Parma từ Genoa. Parma là CLB thứ chín trong một sự nghiệp bình bình, phiêu dạt của anh. Thậm chí, với số đông tifosi ở Italy, họ chỉ nhớ đến Alessandro trên vai trò là em ruột của Cristiano Lucarelli, tuyển thủ quốc gia, người từnꦐg ra nước ngoài khoác áo những CLB danh tiếng như Valencia hay Shakhtar Donetsk.
Alessandro chào đời ngày 22/7/1977, 20 tháng sau sinh nhật của Cristiano. Lớn lên trong một khu phố nghèo được mệnh danh là “Thượng Hải” của Livorno, hai anh em nhà Lucarelli quấn quít với nhau suốt thời thơ ấu, cùng với tình yêu bóng đá. Họ cùng yêu CLB quê nhà Livorno và cùng ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Năm 2004, sau một thời gian khoác áo Palermo và Fiorentina, Alessandro toại nguyện khi trở thành đồng đội của anh trai tại CLB yêu quý của cả hai - Livorno. Cristiano đá tiền đạo, còn Alessandro chơi hậu vệ. Nhưng Alessandro chỉ trụ một năm thì bị bán đi. Anh bị chê cười, vì chỉ là bản sao mờ nhạt của ng🌱ười anh.
Alessandro thỉnh thoảng hơi tủi thân, nhưng anh vẫn lầm lũi thi đấu. Mùa hè năm 2008, định mệnh lại mang hai anh em về cùng một đội: Parma. Lúc này, Cristiano đã qua thời đỉnh cao, nhưng Alessandro lại đang đá rất ổn ở hàng thủ, vốn là mảnh đất của những cầu thủ giàu kinh nghiệm. Mùa giải 2013-2014, lúc này đã là thủ quân, Alessandro dẫn dắt Parma kết thúc Serie A ở vị trí thứ sáu và giành vé dự Europa League. Dù đã 36 tuổi, anh vẫn đá chính 34 trận và ghi bốn bàn, trong đó có một cú… đánh gót vào lưới Torino. Bàn thắng ấy đẹp đến mức Alessandro đã 🐽đùa rằng: "Người ta cứ nghĩ là Cristiano ghi bàn chứ không phải tôi". Trên thực tế, Cristiano đã treo giày ngay tại Parma từ năm 2012.
Sự yêu mến của các CĐV Parma dành cho Alessandro tăng theo thời gian. Một năm sau khi giành vé dự Europa League, vấn đề tài chính và lãnh đạo yếu kém lại khiến Parma bị giáng xuống Serie D. Lúc này đã 37 tuổi, số đông đều nghĩ Luracelli sẽ treo giày. Nhưng anh tuyên bố sẽ mang đội bóng trở lại. Và anh đã làm được điều đó.
Với cựu HLV Nevio🃏 Scala trở lại trong vai trò Chủ tịch, đội bóng vùng Emilia-Romagna từng bước đi lên. Họ giành quyền trở lại hệ thống giải chuyên nghiệp Lega Pro với tấm vé thăng hạng lên chơi Serie C chỉ sau một năm, rồi lên Serie B năm ngoái. Với sự xuất hiện của Jiang Lizhang, nhà đầu tư Trung Quốc mua lại 60% cổ phần của CLB từ tháng 6/2🔯017, Parma có thêm nguồn lực để rồi giành quyền thăng hạng lên Serie A năm nay.
Nhờ chiến thắng 2-0 trên sân của Spezia ở vòng đấu hạ màn hôm 18/5, Parma giành suất thăng hạng trực tiếp thứ h🤪ai tại Serie B, sau nhà vô địch Empoli. Trong cái ngày đội nhà đoạt vé trở lại Serie A, Lucarelli nói: "Hôm nay tôi đã hoàn thành tâm nguyện".
"C'é solo un Capitano", các ultra của Parma đã hô vang câu đó trong mỗi trận sân nhà. Đó cũng là khẩu hiệu được trưng lên ở khán đài phía🔜 nam ꦐcủa sân Ennio Tardini.
Câu ấy có nghĩa: “Chỉ có một thủ quân trên đời”.
Thực vậy, bóng đá có thể sản sinh ra nhiều cầu thủ xuất chúng, giỏi giang. Nhưng những câu chuyện như của Alessandro Lucarelli hay Buffon lại không nhiều. Và thường người ta chỉ có thể tìm thấy những câu chuyện ấy ♈ở Italy, mảnh đất của lãng mạn, của các bố già mafia, của những người đàn ông hào sảng và chân thành.
Hoài Thương