From: "D.H.P."
To: <[email protected]>
Subject: Xin hay cho loi khuyen
Tôi 28 tuổi, làm việc cho một công ty nước ngoài, thu nhập cũng khá. Tuổi thơ của tôi rất cơ cực, làm đủ mọi việc từ nhỏ để phụ giúp cho gia đình, vì tôi là anh lớn. Ngày đầu tiên bước chân vào thành phố để đi học, cũng là ngày tôi chạy đôn chạy đáo xin việc để có tiền đi học. Tôi quên cả ngoài chuyện học và đi làm thì mình phải làm gì. Tôi không dám nghĩ đến việc có bạn gái hay phải giải trí cái gì. Tôi dành dụm tiền gửi về phụ gi♏úp gia đình và luôn nghĩ mình sống cho gia đình và các em tôi là đủ.
Nhưng sự việc không như tôi nghĩ, tôi yêu một người con gái, đơn giản, hiền lành chăm sóc tôi hết lòng và cảm phục sự vượt khó của tôi. Tôi vừa say mê vừa lo sợ, vì chúng tôi quá khác nhau về gia cảnh. Tôi đã mặc cảm vàꩵ muốn không gặp em nữa khi biết sự giàu sang và quan niệm sống vương giả của gia đình em. Nhưng em thuyết phục được tôi vượt qua sự tự ti đó. Chúng tôi đã cùng nhau cố gắng, nhưng gia đình em không đồng ý và dùng cách ép em đi du học để tách chúng tôi ra.
Chúng tôi vẫn chưa từ bỏ, hẹn nhau sẽ chờ đợi. Nhưng rồi em thay đổi, tôi rất buồn nhưng quá xa nhau và tôi cũng muốn em không phải đối chọi gia đình, thực ra tôi không còn sự chọn lựa nào khác. Tôi rất buồn và vật lộn với chính bản thân để vượt qua nỗi buồn chán và thấ♛t vọng của mình. Tôi lập nhiều kế hoạch, đăng ký làm thêm để quên đi thời gian. Sau một thời gian dài, tôi nghĩ mình đã mạnh mẽ hơn và hoàn toàn tự tin đi tiếp con đường mình chọn. Đồng lương tôi khá lên, gia đình tôi cũng dần dần thoát khỏi sự khó khăn, tôi hạnh phúc với điều đó lắm.
Cách đây 2 năm, tôi chuyển đến một công ty khác, nơi mà tôi xem là định mệnh của tôi hiện tại. Tôi quen em, chúng tôi là đồng nghiệp, làm cùng phòng. Tôi chăm chỉ và tự tin trong công việc. Em giỏi chuyên môn lắm. Tôi rất khâm phục vì bằng tuổi em tôi không thể có những kỹ năng đó. Ban đầu là sự đối chọi, nhưng sau trở thành bạn của nhau. Lúc đó, tôi biết 🥀em đã có người yêu, nên cũng không nghĩ hay làm gì ảnh hưởng lên chuyện của họ.
Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn vì công việc, mà nhiều khi không vì công việc cũng muốn hàn huyên tâm sự về nhiều chuyện. Tôi bắt đầu thấy mình nhớ em thường xuyên. Tôi dằn vặt và không hề nói cho em biết vì không muốn là người chen ngang. Tôi chừng mực và hạn chế gặp em, nhưng chúng tôi vẫn phải gặp nhau, vì công việc. Em tâm sự rằng chuyện tình cảm của em có vấn đề, tôi chỉ lắng nghe như một người bạn và khuyên em nên hòa giải thế nào, dù tôi rất buồn và 🌜có cảm giác ích kỷ lạ lùng.
Qua em, tôi được biết, sau bao cố gắng hàn gắn, người kia cũng muốn tiến tới hôn nhân và em đã đồng ý. Gia đình hai bên cũng nói đến chuyện đám cưới, đang xúc tiến mọi việc. Tôi thực sự thấy mình đã yêu em, như♍ng tôi quyết tâm không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc người khác. Tôi chuyển công tác, ngày tôi đi, tôi cảm nhận được em buồn thế nào, sau một năm làm việc chung.
Tôi nhớ em nhiều lắm và thèm được nói chuyện hay gặp em, nhưng vẫn chôn chặt lòng mình. Muốn dùng thời gian để cho qua mọi chuyện. Rồi một ngày em xuất hiện trước cửa nhà tôi, em khóc và nói yêu tôi. Mọi kìm nén trong tôi vỡ tan. Em nói em không thể giữ nổi lòng mình nữa. Họ đã chia tay, hủy đám cưới và cảm thấy thanh thản khi xa nhau. Họ quen nhau được 4 năm, từ thời sinh viên. Vậy là sau một🀅 năm làm bạn, chúng tôi đã đế⛎n với nhau.
Thật là như trong mơ đối với cuộc đời tôi. Một năm trôi qua, chúng tôi hăng say hơn trong công việc và tính tớ𓂃i chuyện hạnh phúc cho mình. Gặp gỡ họ hàng và hoàn toàn hợp ý nhau. Tương lai tôi gắn chặt vào những ước mơ với em và tưởng chừng đã tiến lên một tầm mới. Rồi tôi thấy em ít nói chuyện với mình nữa, tôi biết người yêu cũ em hay nhắn tin, gọi điện. Nhưng em cự tuyệt, bỗng nhiên thời gian gần đây, hai người gặp lại nhau, ban đầu là cùng bạn bè. Tôi muốn đi cùng gặp nhưng em không cho.
Tôi đã biết có chuyện xảy ra, nhưng nghĩ rằng ai cũng có quá khứ và tôi tôn trọng quá khứ của em. Nhưng rồi em tâm sự là sao thấy nhớ người yêu cũ quá, đi với tôi nhiều nơi hình ảnh đó tái hiện trong đầu, ngày càng nhiều. Tôi như chết lặng. Tôi cố bình tĩnh và nghĩ rằng đó chỉ là hồi tưởng quá khứ và cho nàng thời gian để vượt qua. Tôi cũng biết em đang ph⛦ân vân và thấy có lỗi với tôi và cả người yêu cũ.
Nàng tâm sự với tôi tất cả, đó là cách chúng tôi quen nhau mà. Em bảo, em muốn xua ra khỏi đầu nhưng không được, nhớ và lo cho anh ấy nữa, chuyện đã qua giữa họ còn có cơ hội mà họ bỏ qua… Tôi thấy thông cảm cho em vô cùng, tôi 𒊎ước gì có thể chia sẻ điều đó cùng em. Em tránh những lời nói yêu thương với tôi dần dần, tránh những việc mà hai đứa cùng làm, tránh liên lụy.
Tôi đau khổ lắm, nhưng hy vọng mọi chuyện sẽ qua, hy vọng đó chỉ là dấu ấn mối t🐲ình đầu. Đến khi em tự lén tôi gặp người cũ, với lý do khi bị♛ tôi bắt gặp là muốn đối mặt với nó. Nhưng khi về còn nhớ và lo lắng cho người kia hơn, (như lời em nói) thì tôi biết hy vọng cuối cùng đã khép lại. Tôi muốn chia tay để em làm điều mình muốn.
Tôi không muốn em dằ𒁏n vặt ☂vì tôi. Tôi đã nghĩ sẽ cho em đến với người yêu cũ. Dù điều đó làm tôi như tê dại tâm hồn mình. Nhưng tôi ở bên em thì liệu em có hạnh phúc không? Khi mà bên tôi em hay nghĩ về một người khác? Điều đọng lại trong tôi là nỗi lo không biết em có hạnh phúc không khi đến với người yêu cũ?
Vì theo suy nghĩ hạn hẹp lúc này của tôi, đàn ông Á Đông sẽ khó mà rộng lượng khi vợ chưa cưới hủy đám cưới, theo bạn trai một năm rồi quay lại? Khi không đầm ấm liệu em có bị dày vò và hành hạ không? Em trở lại với tư tưởng phục tùng vì có lỗi, ăn năn và đền đáp những gì anh ta làm cho nàng trong những năm đeo đuổi và yêu nhau. Đó có phải là một cuộc sống hạnh phúc như mơ ước mà em 𝔍từng nói với tôi không?
Tôi thấy mình có thể đem lại cho em hạnh phúc đó, như điều em nói là từng mơ như thế khi tôi làm cho em. Khi quay lại, họ hàng và quan hệ xã hội sẽ nghĩ gì em, em có mặc cảm đến hủy mọi niềm vui của mình không? Tôi ngập ngừng vì sợ những gánh nặng mà em sẽ trải qua. Vì em có bệnh liên quan đến căng thẳng thần kinh nên tôi không muốn em phải chịu áp lực, nó sẽ kinh khủng cho đời em, vì có thể dẫn đến thương tật. Tôi thấy mình có lỗi với cuộc đời em, với người đàn ông kia🍸, dù tôi biết anh ta từng yêu em rất nhiều.
Tôi phải là yếu đuối lắm khi giải thoá♓t cho người mình yêu về với người khác. Nhưng than ôi, tôi phải làm sao đây? Khi mà nghĩ tới chuyện xa em thôi, tôi cũng đau buốt tâm hồn, và không thể gượng dậy nổi. Nhưng tôi phải cho em hạnh phúc, vì thâm tâm tôi muốn thế, nhưng sao t🍰ôi sợ hãi quá. Hãy cho tôi lời khuyên và cũng cho em một cái nhìn toàn diện về những việc mà em phải đối đầu theo logic cuộc sống mà em phải đối đầu, để tôi còn chút lòng can đảm cho em dấn thân, chuẩn bị cho em tinh thần tốt hơn để không bị trầm cảm.
Đừng cười trách vì suy nghĩ lung tung của tôi, tôi đang đau đớn lắm, nó làm tôi kiệt sức. H⭕ãy cho tôi biết 💮mình phải làm gì? Tôi là người làm sai và yêu sai đúng không? Tôi không tự tin như trước nữa.
Cảm ơn đã lắng nghe tôi.
Phúc
Ý kiến chia sẻ với anh Phúc xin gửi về: [email protected]