From: Thuy Hanh
To: vne-tamsu
Sent: Thursday, September 07, 2006 2:59 AM
Subject: Toi phai lam sao khi anh ay sap cuoi vo.
Chào các anh chị và các bạn,
Đã nhiều lần tôi muốn gửi những chuyện đau buồn của tôi đến các anh chị, nhưng tôi lại lo lắng không biết viết làm sao để cho các anh chị hiểu rõ về sự việc của tôi. Hôm nay tôi mạnh dạn gửi mail này đến mục Tâm sự, mong các anh chị đọc mail tôi chia sẻ cùng tôi. Tôi thành thật cám ơn nhiều. Sau đây tôi nói nỗi tâm tư, cay đắng của tôi đến các anh chị.
Năm 1995, tôi có quen một bạn trai khi đó anh ấy đang học năm cuối của đại học, anh hơn tôi 1 tuổi. Thời điểm đó chúng tôi rất yêu thương nhau cho đến tháng 3/1998 chúng tôi có chuyện hiểu lầm nhau và từ đó tôi và anh ấy phải xa nhau. Cho đến tháng 6/1998, tôi có nhờ một người bạn từ Australia về làm đám cưới giả để tôi qua bên Australia.
Đến tháng 7/1999, tôi rời khỏi VN, khi mới đến Australia, tôi điện thoại về gặp anh ấy liền, tôi nói sự thật cho anh ấy nghe tôi đã làm đám cưới giả để đi Australia. Sau đó chúng tôi vẫn liên lạc cho đến khoảng 3-4 tháng tự nhiên anh ấy không liên lạc với tôi nữa. Tôi cũng chờ đợi ngày gần đây tôi sẽ về VN để gặp anh ấy. Đến tháng 12/2000 tôi về VN gặp anh ấy tôi mới biết anh đã có bạn gái khác và tôi đổi vé máy bay về lại Australia.
Thời điểm đó tôi rất đau khổ vô cùng, sau đó tôi có người chị từ Mỹ qua thăm, chị ấy đi cùng chồng và một bạn trai khác. Người bạn trai, bạn của chị tôi làm bác sĩ rất giỏi ở bên Mỹ. Anh ấy có cảm tình với tôi và yêu tôi. Thời điểm đó nếu không có anh ấy tôi sẽ không biết ra sao, lúc nào tôi cũng buồn và nhớ bạn trai cũ của tôi. Anh ấy an ủi và chia sẻ nỗi đau buồn của tôi, từ đó tôi có cảm tình với anh ấy và chúng tôi có tình cảm với nhau.
Khi chúng tôi bắt đầu nắm tay nhau để đi đến tương lai thì anh phải rời xa tôi trở về Mỹ. Được khoảng hơn 4 tháng anh ấy cầu hôn tôi và mong tôi làm vợ của anh ấy. Lúc đó không biết tại sao tôi lại gật đầu và bằng lòng lấy anh. Tôi gọi điện thoại về VN cho mẹ của tôi, nhưng mẹ không bằng lòng và muốn tôi lấy người bạn trai cũ ở VN. Tôi nghĩ mẹ không hiểu về tình cảm của tôi với người bạn trai cũ nên tôi quyết định lấy anh bên Mỹ.
Đến một ngày tôi nói ngày đám cưới của chúng tôi cho mẹ, mẹ tôi buồn suy nghĩ và bị tai biến mạch máu não. Và mẹ lìa xa tôi mãi mãi... Viết đến đây tôi không sao cầm được nước mắt.
Khi tôi biết mẹ tôi đã không còn nữa tôi thật hối hận, tôi nói với người bạn trai bên Mỹ là không cưới nữa vì hôn nhân của chúng ta mới mang đến cái chết cho mẹ. Anh ấy nhất quyết không chịu chia tay với tôi và anh ấy nói nếu đời này không cưới tôi thì anh không tha thiết sống nữa. Thật sự lúc đó trong lòng tôi không yêu anh ấy nhiều vì trong tim tôi chưa dứt hẳn người bạn trai cũ. Tự nhiên lúc đó tôi rất mãnh liệt và nhất quyết bỏ anh ấy. Được hơn 2 tuần sau tôi nghe tin chị của tôi nói anh ấy đã chích thuốc độc tự tử. Lại một lần nữa tôi ân hận, ân hận vô cùng...
Tháng 12/2002 tôi về VN, bạn trai cũ đòi quay lại với tôi và một lần nữa tôi lại xiêu lòng gặp anh ấy. Chúng tôi yêu thương nhau thắm thiết. Thời gian ở bên nhau chúng tôi cũng hay giận hờn trách móc, nhưng chúng tôi vẫn không ngừng yêu thương nhau. Đến 1 ngày tôi có bầu với anh ấy cũng là gần ngày tôi phải trở về Australia. Khi nghe tôi có bầu thì anh ấy nói tôi đi bỏ đứa con này, nhưng tôi vẫn quyết một lòng.
Tôi không chịu bỏ đứa con trong bụng của tôi, anh ấy cứ năn nỉ tôi. Sau đó tôi gọi điện cho chị của anh ấy, mong chị nói anh để cho tôi giữ đứa con trong bụng. Nhưng chị ấy vì lý do gì đó mà cũng xúi tôi bỏ đi đứa con trong bụng. Sau đó khoảng 4 ngày tôi phải trở về Australia. Tôi gửi mail và mong anh ấy một lần nữa suy nghĩ cho thật kỹ, cho tôi để lại đứa con trong bụng. Nhưng anh ấy nói nếu tôi mà không nghe lời thì coi như tôi và anh ấy cắt đứt từ đây vì anh rất coi trong sĩ diện, sợ mọi người biết chưa cưới đã có con.
Sau đó tôi vẫn giữ lại đứa con, nhưng tôi nói xạo với anh ấy đã bỏ đi cái thai đó rồi. Đến 1 ngày tôi sinh đứa con đó ra, nó thật dễ thương và giống anh ấy. Từ đó tôi cũng không liên lạc với anh ấy và tôi qua Mỹ làm việc. Cho đến tháng 3/2004 anh ấy liên lạc với tôi và mong tôi quay lại, khi đó tôi rất sợ bị tổn thương một lần nữa và sợ mình đã nói xạo với anh ấy là mình hủy bỏ đi cái thai trong bụng. Cho nên tôi cứ kéo dài tình cảm của tôi và xem anh ấy ra sao...
Tôi giả một nick name khác chat và tôi thử lòng anh ấy. Sự thật quá đau đớn, anh ấy hẹn cô con gái online (người đó là tôi) ra gặp. Tôi gọi cho anh ấy nói cô con gái online chính là tôi, anh ấy quê, trách tôi tại sao đi làm những trò đó, thử thách anh ấy bằng cách đó và từ đó tôi giận anh ấy. Sau đó anh ấy năn nỉ tôi và muốn chúng tôi làm đám cưới. Tôi lại cho anh ấy cơ hội và vẫn tiếp tục xem coi anh ấy như thế nào nữa.
Tháng 9/2005 tôi về VN bất ngờ, lại thêm một lần nữa đau đớn cho tôi. Anh đã có bạn gái. Tôi trở về Mỹ với nỗi buồn cay đắng, tôi vẫn sống và làm việc nuôi nấng con tôi. Mỗi khi nhìn bé tôi lại nhớ đến bố của bé. Những lúc tập cho bé nói gọi tiếng bố thì lòng của tôi đau như cắt. Nhưng tôi vẫn cố gắng quên đi những đau đớn cảnh vợ không chồng, con không cha để mà sống nuôi nấng con cho tốt hơn. Mặc dù hiện giờ bên cạnh tôi rất nhiều con trai theo đuổi tôi, nhưng tôi không dám nghĩ đến vì sợ bị tổn thương một lần nữa.
Mới đây tôi được biết anh ấy và bạn gái sẽ đám cưới vào tháng 2/2007. Tôi nghe rất hoang mang, không biết tôi phải làm sao? Có nói thật cho anh ấy biết tôi có con với anh ấy không? Nếu tôi nói ra sẽ giải quyết được gì, nó có làm cho tôi tốt hơn không? Hay sẽ hại cho cuộc sống tôi hơn? Trong lòng của tôi hiện giờ luôn nghĩ hận thù anh ấy, tôi không thể nào tha thứ anh ấy được, nỗi buồn nỗi hận nó sôi trong lòng mỗi khi tôi nhớ lại những lời nói yêu thương của anh ấy dành cho tôi mới hôm nào đây, mà nay anh đã có bạn gái khác rồi...
Bây giờ tôi thấy hối tiếc nếu thời gian vừa rồi vào tháng 5-6/2005, tôi chịu lấy anh ấy làm chồng thì ngày nay tôi đâu phải rắc rối, đau khổ và để cho con tôi không có cha như vậy. Không biết sự hối tiếc này có đúng cho tôi không? Các anh chị ơi, tôi đang rối và hoang mang lắm, không biết làm cách nào cho tốt cho tương lai của chúng tôi cũng như cho con tôi.
Câu chuyện tôi nói trên đây tôi thật sự mong các anh chị cho tôi một lời khuyên chân tình, nói cho tôi biết một người con trai như anh ấy đến với tôi như thế nào? Tôi phải làm sao, có nên nói gì với anh ấy không? Năm nay tôi 30 tuổi mà chẳng lẽ cứ sống vậy sao! Cứ phải nhìn bạn trai của mình, bố của con mình đi cưới vợ là vui sao?
Thân ái,
Hạnh
Ý kiến gửi về [email protected] (Gõ có dấu, gửi file kèm).