Tôi hơn 35 tuổi, còn vợ 32, kết hôn được ba năm. Tôi🗹 yêu vợ rất nhiều, theo đuổi em từ thời đại học, chờ em đi qua hai mối tình không thành, bên cạnh những lúc em cô đơn, hụt hẫng nhất. Cuối cùng, em cũng cảm động trước tấm chân tình của tôi✱ mà gật đồng đầu ý. Tôi từng lắm, tự nhủ sẽ cố gắng để mang đến cho em cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc nhất.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không màu hồ⭕ng nhưng tràn đầy niềm vui vì cả hai trân trọng nhau và cũng yêu thương người thân của nhau. Càng sống cùng, chúng tôi càng thấy hòa hợp. Vợ thường nói đùa rằng tôi đúng là duyên phận, là định mệnh của đời em.
Chúng tôi dự định kế hoạch một năm đầu sau hôn nhân để chuẩn bị sức khỏe tốt nhất và sẵn sàng mọi thứ rồi mới sinh con. Sang năm thứ hai, bắt đầu thả nhưng mãi chưa có. Ban đ✱ầu em cũng sốt ruột nhưng tôi động viên mãi nên em cũng thoải mái hơn. May là bố mẹ hai bên đều tâm lý, không ai thúc giục gì.
Sau đó, tôi phát hiện em lén đi khám, kết quả là bình thường. Từ khi thấy hồ sơ khám của em, tôi suy nghĩ nhiều hơn. Nếu em bình thường, phải chăng do tôi có vấn đề. Tháng trước, tôi cũng lén em đi khám. Thật không ngờ nguyên nhân do tôi thật. Tôi không thể có con. Tôi đi khám thêm ꦇvài bệnh viện lớn nhưng kết quả đều như nhau.
Bao hy vọng tan biến, tôi trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm không biết bao nhiều lần. Nhìn vợ trông chờ, hy vọng, chế biến đủ các món ăn có lợi cho sức khỏe của hai vợ chồng, uống thuốc bổ, lòng tôi đau như cắt. Tôi không biết phải đối diện với vợ thế nào. Chắc vợ sẽ hụt hẫng lắm khi biết tôi không thể mang lại cho em hạnh phúc được làm mẹ. Còn nghĩ tới chuyện buông tay vợ để em tìm hạnh phúc mới, tôi không nỡ và cảm thấy đau thắt lòng. Rồi tôi nghĩ tới chuyện xin tinh trùng để vợ mang thai hoặc nhận con nuôi,... Giờ mọi thứ trong đầu tôi rối tung, tôi không biết nên làm thế nào mới 🧸phải. Mong các độc giả cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
Tuấn Tú