Họ mơ đến ngày sẽ được hít khí trời ở Pháp cùng nhau, cùng nhau ngắm cảnh Paris hoa lệ, nào là tháp Eiffel, bảo tàng Louvre, nhà thờ Đức Bà, Khải Hoàn Môn, đồi Montmartre hay cung điện Versaille, cùng nhau ăn các món bánh ngọt Pháp mà họ thích. Và nhất là được nắm tay nhau đi dạo dọc bờ sông Seine trong ánh hoàng hôn hay ngắm nhìn cꩵầu vồng sau cơn mưa ở những vườn nho bạt ngàn để tưởng tượng đến một thế giới cổ tích sẽ xuất hiện ở phía bên kia cầu… Tất cả, tất cả mọi thứ chỉ cần anh ở bên cạnh cô, như thế là đã quá đủ. Nước Pháp là tương lai, là động lực, là cầu vồng của cả anh và cô.
20 tuổi, anh đến được với ước mơ còn cô thì không. Một chút nuối tiếc vì chưa thể đi cùng nhau, cô tiễn anh lên đường. Anh nghẹn ngào chỉ nói được một câu hãy chờ anh trở về. Không sao hết, cô sಌẽ không khóc vì anh sẽ ngắm Paris thay cô. Mỉm cười, cô và anh mỗi người mỗi nơi, tự chăm lo cho bản thân mình, cô đơn, có chăng chỉ có chút an ủi khi nghe thấy giọng nói của nhau qua điện thoại. Cô lại nỗ lực để có thể đến bên anh. Miệt mài, miệt mài…
Đời chẳng như là mơ, có chuyện xảy ra với cô, họ đành chia tay nhau và mất liên lạc. Nhẹ tênh, cô chẳng thể khóc nổi. Anh cũng chẳng giữ được lời thề xưa sẽ tìm ra cô cho dù cô ở bất cứ nơi nào. Cô vẫn ở nơi này nhưng anh đã biến mất đâu rồi. Dường như Paris hoa lệ đã cướp anh của cô đi xa mãi mãi rồi. Có những lúc cảm giác anh ở rất g𓆏ần nhưng giật mình tỉnh giấc chỉ là mơ. Đã lâu lắm rồi từ ngày họ chia tay cô mới khóc lần đầu tiên.
Thế là hết, từ nay chỉ còn cô, một mình bước đi trên đường, chẳng cò📖n người mua bánh ngọt mỗi khi cô đói, chẳng còn người bất thình lình xuất hiện khi cô ngồi buồn trong góc riêng của mình… Tất cả thế là hết rồi. Anh và nước Pháp chỉ còn là nỗi khắc khoải trong trái tim cô.
23 tuổi, cô vẫn một mình còn anh thì vẫn bặt vô âm tín. Nỗ lực cho nước Pháp vẫn còn, cô vẫn cố gắng. Không còn anh, thì sẽ có sông Seine vỗ về những nỗi đau của cô. Và biết đâu, nếu anh vẫn còn nhớ những ước mơ ngày xưa, cô và ✱anh sẽ lại nhìn thấy nhau trong một chiều nắn♉g hiu hiu bên bờ sông như ngày cô và anh quen nhau. Ít ra thì cô hy vọng như vậy…
Có thể bạn sẽ hỏi vì sao tôi lại biết câu chuyện này. Đơn giản,💞 vì cô gái trong câu chuyện chính là tôi với bao nhiêu khắc khoải. Quá khứ vĩnh viễn đã lùi xaᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚ. Chỉ còn biết phấn đấu cho tương lai. Anh và Pháp hãy chờ em nhé. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi có cầu vồng.
Hà Nội một ngày có nắng!
Kiều Anh