Tôi là đàn ông, tin rằng chẳng mấy người thích thú chuyện lừa vợ, dối bồ, nhưng có vẻ như nhiều chị em lại đang cổ vũ, khuyến khích điều đó mà tránh né nhìn thẳng vào sự thật. Tôi nhận thấy thường có ba kiểu đàn ông:
Kiểu một: Yêu vợ, yêu đúng nghĩa, hôn nhân qua nhiều năm tháng vẫn thắm thiết quấn quýt, tuyệt nhiên không có bóng hình nào xen được vào giữa họ (cùng là đàn ông nên chúng tôi biết). Kiểu này cũng không phải hàng hiếm, chỉ là chúng ta ít được diện kiến do anh chồng, chị vợ còn đang mê mải và êm ả với hạnh phúc cúc cu của họ mà không bớt chút thời gian chia sẻ với mình.
Kiểu hai: Hôn nhân không tình yêu hoặc nhầm lẫn, vội vàng khi còn trẻ, do bố mẹ ép duyên. Những anh này thường là gà mắc tóc, sống không hợp, đặt vấn đề ly hôn sẽ được khuyên nên sống vì con, không có tình cứ đem nghĩa ra xài tạm, rồi “đang yên lành mắc mớ chi ly hôn”. Riết rồi đến một ngày, anh gặp được người tri kỷ, quyết không lừa dối vợ, về nhà thẳng thắn đặt vấn đề ly hôn, lúc này mới biết cái giá của việc “thẳng thắn, đàng hoàng, không lừa dối”. Anh cứ ngỡ hai bên tôn trọng lẫn nhau theo kiểu Tây, ngờ đâu đa phần các anh này bị ném đá trầm trọng, lên bờ xuống ruộng nhiều nhất; nhẹ thì hy sinh gần hết tài sản để đổi tự do, nặng thì bầm dập, quyết hành nhau, thà chết không ly hôn.
Dư luận lâu lâu tạt qua hỏi anh rất hồn nhiên: “Sao không ly hôn rồi hãy đến với người mới”, nên mới có câu nói bất hủ của anh bạn tôi (vốn là quản lý cấp cao trong ngân hàng có tiếng), quá điên nên đã hét lên với bà vợ ghê gớm, thực dụng khi bà cứ đòi xử lý người thứ ba: “Thế nào là người thứ ba? Người thứ ba là người chen ngang, phá hoại hạnh phúc của người khác. Cô dư biết là chúng ta không yêu nhau, làm gì có hạnh phúc mà kêu ai phá, cô mới chính là người thứ ba”.
Kiểu ba: Kiểu “bồ cũng nhất” và “vợ cũng nhất”, thế nên tôi mắc cười khi nhiều chị cố thuyết phục nhau phải phân biệt giữa sex với tình cảm, ông chồng ngoại tình nhiều lần chỉ vì sex thôi, còn yêu chỉ một người là vợ. Thực ra phụ nữ đâu khác đàn ông, trừ những ông nhu cầu thiếu thốn phải bóc bánh trả tiền, còn ông nào đủ nhu cầu mà vẫn ngoại tình hết lần này lần khác thì tôi nghi ngờ cái chữ “yêu vợ” quá. Mấy chị chắc phải xem lại chính mình và chồng mình.
Mấy ông chồng này khôn, tự biến mình thành đồ chơi, đang là người hùng bảo vệ che chở cho cô bồ, thoắt cái bỗng giả câm giả điếc, án binh bất động, thành đồ chơi cho vợ với bồ giành giật xử lý lẫn nhau. Họ không dám trực diện giải quyết, khi bỏ cô bồ rồi quay đầu lại vẫn được vợ khen ngợi. Chị em dư luận cổ vũ anh ta đã biết quay lại gia đình, vợ tự hào là người chiến thắng, đi đâu cũng kể anh chồng yêu vợ, mình hơn đứt con bé trẻ xinh ngơ ngác kia.
Xin thưa, trong trường hợp này chị vợ là người thua cuộc, anh chồng nói thẳng là đàn ông hèn, còn cô bồ nào bị các ông ấy lừa thì yên tâm rằng mình mới là người may mắn, nhân dịp này nhìn rõ bản chất mà thoát khỏi cái cục nợ ấy sau này. Rồi chúng ta cứ chờ xem, sau màn khóc lóc quy hồi xin vợ tha thứ, chẳng chóng thì chày anh ta lại tìm con mồi mới, nếu thật sự hôn nhân không được giữ gìn bằng tình yêu mà chỉ là lý trí của hai chữ ký trên tờ giấy mỏng manh. Thế nhưng số đàn ông kiểu này không ít.
Có anh bạn tôi cũng là người thành đạt, khi tâm sự đã thú thật vợ hình thức hạn chế quá, môi dày, mắt hùm hụp, tính tình lại thực dụng, ghê gớm, cưới nhau do bố mẹ ép buộc nên chẳng có chút cảm xúc gì. Nhìn mặt như vậy đã thấy sợ, không có cảm hứng cho dù chỉ là một nụ hôn (đó là lời nói thật của đàn ông). Vẫn cứ phải tìm kiếm bên ngoài để che đậy cái không khí gia đình và trách nhiệm nặng nề với con cái. Anh ta chọn cách đóng kịch, giả lả cho yên chuyện, lâu lâu vẫn phải nói lời yêu thương vợ dù trong lòng vô cảm, cho đủ trách nhiệm và khỏi nghe trách móc.
Chị vợ ảo tưởng, lúc nào cũng tự cho mình thế là hay nhất, tốt nhất rồi, tự khen mình dễ nhìn, đẹp đẽ, tốt bụng, giỏi giang và thường chất vấn chồng “Vợ thế này anh còn muốn gì”. Chị không hiểu lẽ thường rằng nếu vợ tuyệt vời về mọi mặt thì rất ít ông chồng bỏ và đi tìm người khác, cũng có nhưng vô cùng hiếm vì các ông đều có não cả. Tôi nghĩ các chị vẫn cần xem lại mình, để bản thân tốt hơn thì không bao giờ thừa cả, thay vì cứ ảo tưởng mãi về bản thân và oán trách số phận. Còn nếu các chị tuyệt vời mà ông chồng vẫn liên tục tìm kiếm của lạ thì bỏ ngay đừng tiếc. Vì rất nhiều anh ngoài kia đang chờ để được đến với một người tuyệt vời như các chị.
Còn với những chị vợ tìm cách hại chồng đến mức mất khả năng đàn ông, yếu sinh lý mà vẫn được ủng hộ đông đảo thì đến vợ tôi, là phụ nữ còn thấy rùng mình. Không sống được với nhau thì chia tay nhẹ nhàng, cả hai bên giữ nhau lại để hành hạ đối phương thì được lợi gì? Nói thật, là đàn ông, tâm địa người vợ, người mẹ độc ác như vậy, tôi chịu không thể yêu được. Tình yêu cần có sự tự nguyện, tôn trọng, cảm kích giữa hai bên mà thành, nếu anh chồng nào vẫn phải duy trì cuộc hôn nhân đó thì khác gì đem thân mình hy sinh trong cái địa ngục trần gian.
Có vài ý chia sẻ với các bạn, nhân tiện tôi tự “khoe” rằng mình đang là đàn ông thuộc kiểu thứ nhất, có vợ dịu dàng, giỏi giang, hài hước, khiêm tốn. Tôi biết mình may mắn. Cô ấy thường nhẹ nhàng nói với tôi: “Chỉ cần anh yêu người khác, đừng lừa dối em, hãy về nói với em và em sẽ ra đi”, “Nếu anh yêu ai đó, em biết mình phải nhìn lại chính mình đầu tiên”, "Nếu anh yêu người khác, chẳng ai cướp chồng em cả, họ chỉ cướp cái mà em không hề có”, vậy mà tôi càng ý thức, trân trọng hạnh phúc mình đang có.
Tự tin, tự trọng và tuyệt nhiên không níu kéo, cô ấy không🔯 bao giờ đem quyền này, quyền kia, nghĩa vụ, trá✅ch nhiệm… để ép buộc tôi phải làm theo cả. Cô ấy thừa thông minh để hiểu hạnh phúc không nằm trong chữ “phải hy sinh”, “phải chịu đựng” và cũng không nằm trên tờ giấy đăng ký, đơn giản cô ấy luôn làm tôi cười và muốn trở về nhà mỗi ngày, hấp dẫn tôi không ngừng và tôi hoàn toàn tự nguyện yêu vợ vì cô ấy đáng yêu.
Nguyễn Lâm