Tôi thấy lạ khi nhiều người phụ nữ có suy nghĩ so đo thiệt hơn khi làm việc nhà. Tôi cũng là nữ, sinh ra tại quê. Ở nơi tôi sống, đàn ông và phụ nữ cùng làm việc ngoài đồng, việc n🐬ấu cơm cơ bản thì các bà, các mẹ lo hết; nấu món hơi cầu kỳ thì cánh đàn ông ra tay; còn khi làm tiệc lớn thì tới 90% toàn đàn ông cáng đáng.
Có ra ngoài va chạm nhiều mới thấy, đàn ông họ làm việc rất nhiều, đôi khi gấp hai, ba lần phụ nữ. Nên mấy chị em nên ít kêu ca thôi. Nói thật, tỷ lệ phụ nữ hơn đàn ông về sự nghiệp rất ít, xã hội đã phân công rồi. Xung quanh tôi có các gia đình có tài sản lên tới triệu đôla, nhưng phụ nữ giỏi cỡ nào thì tính ra cũng toàn là tiền do các ông làm cả. Nếu đàn ông đã gánh vác phần nhiều về kinh tế, thì việc phụ nữ lo chu toàn việc nhà cũng là điều dễ hiểu.
Bản thân tôi cũng đi làm kiếm tiền, thấy làm việc nhà đơn giản hơn nhiều. Chưa khi nào tôi có ý nghĩ mình đang phải hy sinh nhiều hơn chỉ vì là phụ nữ. Tôi thấy việc nội trợ rất bình thường, thích thì làm, không thì thôi. Tôi cũng không nâng mì♕nh lên, chẳng hạ mình xuống. Bố mẹ cũng chưa bao giờ dạy tôi phải hy sinh. Họ chỉ dạy tôi tất cả những gì mà họ có để tôi có đầy đủ kỹ năng sống độc lập.
>> Tư tưởng 'việc nhà là chuyện đàn bà'
Nhiều phụ nữ coi chuyện nội trợ là hy sinh cao cả. Sao chúng ta không n༒ghĩ rằ🌳ng phụ nữ làm việc nhà chỉn chu, khéo léo hơn đàn ông (do tính cách, đặc điểm cơ thể, bản năng về giới). Sao cứ phải vằn vện cho khổ? Tôi thấy kinh doanh vốn không phù hợp với nữ giới, nhưng chuyên nấu ăn cho mình và mọi người trong gia đình lại rất phù hợp. Chẳng lẽ phụ nữ cứ phải đòi hỏi không lo nội trợ, để đàn ông làm hết mới là bình đẳng ư? Đừng lôi mấy chuyện phụ nữ cũng biết sửa điện, nước... ra làm ví dụ vì nó chẳng đại diện cho bình đẳng.
Quan điểm của tôi là bạn nấu ăn hay không chẳng quan trọng, giống như bạn thích sinh đẻ hay không. Không ai có thể ép ai phải làm gì. Với riêng tôi, nấu ăn cũng vui như các bạn thích làm việc khác. Mỗi năm tôi mời công ty đến ăn hai lần (cả chục bàn). Ai cũng hỏi tôi có nấu không? Tôi kêu tự mình làm hết, đơn giản vì tôi thích vậy chứ chẳng có gì gọi là hy sinh, vất vả cả.
Sống cứ lo thiệt, hơn làm gì cho khổ? Tôi nghĩ đơn giản, phụ nữ thịu đựng được thì ở, không chịu được thì buông, tất nhiên tôi không khuyến khích. Nhưng cái gì cũng cần vừa phải, kể cả chuyện bình ൩đẳng nam nữ. Đừng cứ tự mình làm quá lên, ôm hết việc rồi lại kêu ca, than phiền.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.