Nhà tôi có 3 chị em. Năm 9 tuổi, các chị đi học đại học. Mẹ tôi khi ấy 45 tuổi, lần đầu tiên rời lũy tre làng lên thành phố làm thuê, trang trải tiền nộp học phí cho các con. Tôi ở với bố, liên lạc cũng chưa😼 tiện như bây giờ, không có đ💯iện thoại, Facebook, Zalo. Cách thể hiện tình cảm của bố thì vụng về, cả một tháng trời, ngày nào tôi cũng khóc vì nhớ mẹ, nhớ chị.
Vì thương bố mẹ, tôi luôn cố gắng học thật tốt, hồi đấy, tôi chưa biết ước mơ của mình là gì, chỉ biết rằng khi đạt điểm giỏi, bố mẹ rất tự hào. Ý thức xuất phát điểm thấp hơn các bạn, ngay từ năm nhất đại học, tôi đã đi làm thêm, ra trường xoay xở xin việc và phấn đấu, chỉ với tâm niệm duy nhất: để bố mẹ yên lòng, không phải l💦o lắng nhiều về tôi.
Thế nhưng cho đến khi lấ♋y chồng, tôi vẫn luôn phải nhờ vả bố mẹ, nhờ bà ngoại lên chăm cháu, nhờ hỗ trợ tiền nhà, mỗi lần về quê lại túm to túm nhỏ nào gà, nào chuối, nào rau... Dù chúng tôi có trưởng thành đến đâu, vẫn luôn là những đứa con vụng dại của bố mẹ.
Nhiều lần, chị em tôi bảo bố mẹ lo nghĩ ít thôi, sống cho bản ๊thân, ăn uống bồi bổ vào... Nhưng bữa cơm của bố mẹ vẫn qua quết c🅺ho xong, còn mỗi lần con cái về là thịt cá rau củ gửi lên không thiếu thứ gì.
Từ khi sinh con, hai vợ chồng tôi cũng chăm ch༺ỉ tích góp hơn để có thể mua nhà "an cư lập nghiệp", cho con cái có nơi sinh hoạt rộng rãi, bố mẹ ở quê cũng yên tâm.
Ngày nhà tôi chuyển về nhà mới, dù chỉ là căn chung cư cũ 48 m2 một phòng ngủ nhưng bố mẹ mừng lắm. Lúc nào cũng cũng gọi điện động viên các con giờ có nhà mới rồi, hai vợ chồng cùng nhau l😼àm ăn trả nợ.
Trong căn bếp của ngôi nhà, tôi hạnh phúc khi nghĩ đến cảnh đón bố mẹ lên chơi, bày🐓 la liệt nào rau sạch, trứng sạch, thịt cá... từ quê mang lên cho con cháu. Rồi mẹ tôi sẽ nấu những món ăn mà hồi bé tôi yêu thích, cả nhà quây quần vừa ăn vừa kể chuyện ngày xưa.
Người ta nói rằng, tốc độ kiếm tiền của con cái phải nhanh hơn tốc độ già đi của bố mẹ. Nhưng đến giờ, bố mẹ vẫn mải miết kiếm tiền, cũng chỉ vì lo cho các con, lo tiết kiệm để❀ lúc ốm con cái không phải lo tiền thuốc thang, lo nhon nhặt để không phải phiền con cái, lo đến cả lúc về tổ tiên có cái để dành cho con...
Tôi không biết đến lúc nào mới có thể khiến bố mẹ bớ🐎t lo, c🌠hỉ mong bố mẹ luôn mạnh khỏe, vui vẻ, luôn là chỗ dựa là nơi để trở về của cháu con.