Hãy xem bạn gặp tình trạng này một ngày bao nhiêu lần. Bạn đi từ làn n🌊hánh vào đường chính, kiên nhẫn xi-nhan nhưng các xe không nhường, họ cố để vượt qua bạn, như kiểu nếu nhường vài giây, họ sẽ lỡ chuyện quan trọng cả đời.
Bạ🃏n từ trong ngõ nhập ra đường chính. Bạn cũng tiếp tục kiên nhẫn xi-nhan đứng chờ, và các xe ở đường chính sẽ nhanh chóng đèꦍ vào đầu bạn, không cho bạn hòa vào dòng người.
Đèn đang xanh, còn 3 giây sẽ chuyển đỏ. Bạn đi sau một xe khác, xe kia còn 🎃chưa qua vạch dừng, nhưng phía trước🍌, trong ngã tư đang tắc. Xe kia vẫn lao lên, miễn sao để vượt qua vạch lúc đèn chưa chuyển hẳn sang đỏ.
Con ngõ nhỏ, xe đỗ hai bên, đường còn lại chỉ vừa một lối đi. Bạn vừa rẽ๊ vào ngõ, định đi tiếp thì từ phía bên kia, chiếc taxi phóng tới như bán mạng, nháy đèn liên tục như kiểu "xe tôi sắp mất phanh rồi". Không phải, anh ta muốn khẳng định rằng đã vào ngõ trước, biết đường mà lùi đi.
Ở đường Việt Nam, nếu không chủ động nhích lên từng chút một để đi, thì sẽ không có ai sẵn sàng dừng lại để nhường đường cho bạn. Tại sao mọi người lại ra đường với một tâm thế tất cả những tài xế khác như là kẻ thù của mình như vậy? Tại sao không thể coi nhau là bạn bè, hoặc không cần phải là bạn bè, là những con người không thù oán gì với nhau là được. Nếu mà như vậy, chẳng phải việc đi lại sẽ dễ dàng hơn rất nhi🐓ều sao.
Cùng một con người đó, nếu sang nước ngoài lại xe, lại từ tốn hơn rất nhiều. Phải chăng bản chất con n༒gười 𝄹vẫn vậy, nhưng bị luật lệ và hệ thống xã hội chi phối?
Độc giả Nguyên Khoa