"Anh ta giấu gì trong giày thế? Nam châm ư?" Sir Alex Ferguson sững sờ tự hỏi. Hôm ấy là ngày 19/4/2000, Man Utd của ông – nhà đương kim vô địch Champions League – đã bị loại khỏi tứ kết Champions League ngay trên sân nhà Old Trafford, bởi Real Madrid.
Đấy là Real dưới thời Chủ tịch Lorenzo Sanz, một Real còn ngập🅷 trong nợ nần và chưa thi hành chính sách Galacticos (mỗi năm mua ít nhất một siêu sao, được khởi xướng dưới thời vị Chủ tịch kế tiếp Florentino Perez). Đó là một Real với đủ thứ vấn đề nội bộ và đang được cầm quân bởi một HLV tạm quyền - Vicente del Bosque. Nhưng Real của những ngày tháng lầm lạc ấy có một con thiên nga๊ đang sải những vũ điệu đẹp nhất.
Con thiên nga ấy tên Fernando Redondo.
Old Trafford hôm ấy chứng kiến một pha bóng mà sau này được gọi là một trong những khoảnh khắc kỳ diệu nhất trong lịch sử Champions League. Phút thứ 52, Redondo dốc bóng bên cánh trái trong một tình huống không có gì nguy hiểm. Henning Berg bám theo sát gót. Redondo dường như không còn đường nào để đi, trước mặt là đường biên, sau lưng là Berg. 1.000 tình huống như thế, 999 người sẽ chuyền về sau.
Nhưng Redondo đã chọn cách ít ai ngờ nhất. Anh dùng gót đẩy quả bóng qua người Berg rồi luồn qua trung vệ của Man Utd. Ý tưởng quá táo bạo, nhưng quả bóng có vẻ sẽ trôi hết đường biên cuối sân. Vậy mà Redondo vẫn lướt lên kịp thời, quả bóng ngoan ngoãn trở lại tầm kiểm soát. Anh ngước nhìn lên rồi xẻ một đường bóng vào trong loại bỏ hoàn toàn Jaap Stam và thủ môn Raymon van der Gouw. Từ phía sau lướt lên một chiếc áo đen. Raul Gonzalez làm nốt phần việc dễ dàng nhất là đưa bóng vào lưới trống. 3-0 cho Real, Old Trafford chết lặng đến mức tưởng như có thể nghe được tiếng gió thổi.
Một pha bóng đẹp như m꧋ơ, giữa Nhà hát của những giấc mơ.
Sau đó, David Beckham tỏa sáng rực rỡ giúp Man Utd gỡ lại hai bàn, nhưng ma thuật của Redondo đã mang Real vào bán kết. Trước cú giật gót ngập tràn cảm hứng ấy, Redondo đã dùng kỹ thuật và sự lạnh lùng của mình để đánh bại Roy Kean🐓e trong cuộc chiến ở giữa sân. Ngày ấy, Keane còn đang là tiền vệ trung tâm hàng đầu thế giới. Vậy mà trước Redondo, Keane phải im tiếng. Thậm chí Keane chính là người phản lưới nhà trong bàn mở tỷ số của Real!
Vài năm sau, Ivan Helguera thừa nhận Real của mùa giải 1999-2000 ấy không mạnh, và các cầu thủ Real đã âu lo khi đến Old Trafford, sau khi chỉ hòa 0-0 ở lượt đi. Helguera nói: “Chúng tôi đã ෴hoang mang cùng cực trong phòng thay quần áo. Man Utd khi ấy đang băng băng đến chức vô địch Ngoại hạng Anh và vừa đè bẹp West Ham 7-1”.
Nhưng trên tờ Guardian, nữ ký giả Amy Lawrence đã nhìn thấy sự lợi hại của Redondo. Cô viết: "Một gã đàn ông không thể khuất phục, tiền vệ người Argentina cùng với Fernando Hierro🀅 là những người có tầm ảnh hưởng lớn ở Bernabeu. Rất tuyệt vời khi phải dùng đến cùi chỏ, anh ta và Keane sẽ làm nên một cuộc chiến thú vị ở gi💝ữa sân".
Kết thúc trận lượt về ở Manchester, Redondo cho thấy anh không chỉ giỏi dùng cùi chỏ, mà còn có cái chân trái tuyệt luân. Raul là ngôi sao sáng nhất, nhưng Redondo mới là kiến trúc sư của thắng lợi. Del Bosque kéo Helgu𒈔era về đá như một hậu vệ thòng, tuyến giữa chỉ còn lại ba người trong đội hình 5-3-2. Hai người꧒ đá cùng với Redondo là Savio và Steve Mcmanaman đều thiên về tấn công. Rốt cục, một mình Redondo đấu dàn tiền vệ tài danh của Man Utd, với Keane dữ tợn và một David Beckham đang ở đỉnh cao phong độ.
Redondo làm được điều mà một năm trước đó, bộ đôi Edgar Davids - Zinedine Zidane từng thất bại. Giữ bóng như có nam châm trong chân, Redondo làm chủ hoàn toàn khu trung tuyến. Nhịp độ trận đấu tuân theo sự điều khiển "con thiên nga" người Argentina. Chưa bao giờ Keane thảm hại đến ♕thế trong cuộc chiến tay đôi với tiền vệ trung tâm của đối thủ.
Cú giật gót của Redondo qua Berg quả thực đã làm chấn động tâm lý tiền vệ người CH Ireland. Sau này, Berg kể lại: "Trong phòng thay quần áo, mọi người cố không nói về pha bóng ấy. Họ sợ tôi tổn thương. Nhưng tôi biết rõ mọi người đều nhớ nó, nghĩ về nó. Sau cùng, Keane cũng là người cất tiếng đầu tiên. Anh ấy bảo: 'Khốn khiếp thật, thằng ấy quá giỏi!'. Đấy là lần đầu tiên, tôi thấy Roy Keane khâm phục một địch thủ⛦".
Nhưng Roy Keane có lẽ chẳng cần phải quá buồn. Vì trong sáu thá🍬ng đầu năm 2000 ấy, Redondo 🌳đã chơi thứ bóng đá đẹp nhất đời anh. Trước đó, tiền vệ người Argentina đã là một nghệ sĩ ở giữa sân, một nghệ sĩ theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Redondo chơi bóng nghệ sĩ đã đành, anh còn là một lãng tử ngoài đời thật. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có. Anh học đại học ngành luật song song với việc chơi bóng chuyên nghiệp ở quê nhà.
Redondo còn yêu thơ cuồng ಞnhiệt. Anh viết thơ gửi cho bạn bè, và kiên quyết không ra sách, dù có bao nhiêu nhà xuất bản yêu cầu. Anh đọc sách nhiều cũng nhưꩵ chuyền bóng, mê nhất trên đời hai nhà văn, gồm Jorge Luis Borges và Gabriel Garcia Marquez.
Và vì giàu có, anh có thể tự hào: Redondo sống để chơi bóng, chứ không phải chơi bóng để sống. Bởi vậy không có ai được phép ép anh thay đổi lối chơi. Anh là nhà thơ đi lạc vào sân cỏ. Daniel Passarella ép anh cắt tóc mới cho vào tuyển Argentina dự World Cup 1998. Nhưng Redondo thà là không khoác áo đội tuyển, thà mang cái tiếng người không tổ quốc, còn hơn phục vụ một gã độc tài.
Redondo sau đó cũng cắt tóc, nhưng là vì muốn thay đổi diện mạo một chút chứ không phải vì muốn trở lại đội tuyển. Nhưng dù tóc có ngắnꦗ hơn thì anh vẫn… điệu đến chảy nước. Trong mùa giải cuối cùng của anh ở Real, Redondo không bao giờ ra sân mà không… vuốt keo. Anh là Leonardo di Caprio trên sân cỏ.
Sáu tháng cuối cùng ở Madrid, Redondo gần như không xoạc bóng. Anh chủ yếu là cắt đường chuyền của đối thủ, chứ không🃏 đặt bản thân vào thế phải đấu sức như Roy Keane thích làm, vì anh ngại… bẩn áo, dơ người. Những pha rót bóng bổng đến đầu, bất đắc dĩ Redondo mới phải tranh chấp. Vừa đội đầu xong, anh ngay lập tức vuốt tóc lại ngay cho thẳng. Redondo rời sân cũng như khi mới vào sân, thần thái không lẫn vào đâu được. Và anh không bao giờ trả lời phỏng vấn. Nghệ sĩ đích thực phải biết nép mình chứ!
Một thập kỷ đá cho Real, Redondo mang cái biệt danh El Principe (Hoàng tử), vì anh… quá đẹp và quá điệu. Không một ai chọc anh giận được, không một ai ép anh điề💃u gì được. Thần tượng của anh không phải là Diego Maradona như hàng vạn cầu thủ Argentina khác, mà là…🌠 sư phụ của Maradona: Ricardo Bochini, bậc thầy của nghệ thuật "La Pausa", cả đời chỉ đá cho một đội duy nhất - Independiente.
Bạn có thể tự hỏi La Pausa là gì? Từ này không dịch được sang tiếng Anh (thì làm sao có… tiếng Việt). Hãy để Bochini giải thích: "Có hai cách để thực hiện 'la pausa', một là khi bóng nhanh quá ta làm cho chậm lại, hai là bóng đang chậm ta làm cho nhanh lên. Chờ một đồng đội dâng lên bằng cách giữ bóng𓃲 là cách giải thích căn bản nhất cho 'la pausa".
Như vậy, có thể hiểu nôm na 'la pausa' là một kiểu lĩnh xướng, giống như người nhạc sĩ tài hoa điều khiển dàn nhạc trăm người với một cây đũa trên tay. Anh ta biết khi nào cần nhanh, lúc nào nên chậm. Redondo là bậ🐓c thầy của nghệ thuật cầm nhịp này, bởi sự nhạy cảm, óc quan sát và nghệ sĩ tính rất mạnh. Xuyên suốt giai đoạn đỉnh cao của anh, Redondo hiếm khi mất bóng. Anh không có thói quen dốc bóng thật nhanh về phía trước mà chờ đợi đối thủ lao đến. Khi đối phương ngỡ như sẽ đoạt được bóng, anh sẽ dùng cái má ngoài chân trái dịch bóng sang một bên rồi thoát qua. Luôn là cái đường tơ kẽ tóc ấy, và luôn là Redondo chiến thắng trong những cuộc tranh chấp 50-50.
Nửa cuối mùa giải 1999-2000, thế giới chứng kiến sự bùng nổ của mô hình tiền vệ cầm nhịp. Roy Keane của Man Utd, Stefan Effenberg của Bayern Munich và Gaizka Mendieta của Valencia. Nhưng Redondo đi theo một trường phái riêng biệt. Không rắn rỏi như Keane, chẳng đầu gấu như Effenberg, không tốc độ và bùng nổ như Mendieta, Redondo làm chủ tuyến giữa nhờ kỹ thuật cá nhân siêu việt và một cái đầu lạnh lùng kinh khủng. Không một mặt sân nào có thể làm khó anh, không một đối thủ nào có thể khiến anh nao núng. Và khi tất cả nghĩ rằng Redondo sẽ mất bóng, anh đều có cách thoát qua ngoạn mục, như cú giật gót qua người Berg.
Van der Gouw, thủ môn của M.U hôm ấy, nói: "Cú giật gót ấy đã giết chết Henning Berg". Còn Ivan Campo, đồng đội của Redondo, thì nói: "Nếu anh ta dám làm trò ấy với tôi, tôi thề sẽ chạy theo anh ta về tận Buenos Aires để truy sát. Đấy là pha bóng đẹp nhất trong năm. Tôi không ngạc nhiên là Redondo dám làm pha bóng ấy giữa một trận Champions League, tôi chỉ ngạc nhiên là sao nó có thể đẹp đến như thế".
Xem đi xem lại pha bóng ấy, người xem chỉ càng thêm khâm phục sức sáng tạo của Redondo. Pha bóng ấy, nói không hề quá lời, là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Cảm giác sửng sốt pha lẫn sung sướng không khác gì khi Michael Jackson lần đầu tiên giới thiệu động tác moonwalk, châ🍷n bước tới nhưng cơ thể lại lùi về phía🔜 sau.
Sau “cú giật gót ở Old Trafford”, Bayern chờ Real ở bán kết. Cũng Bayern ấy - với một Effenberg đỉnh cao phong độ - đã đè bẹp Real với tỷ số 8-3 sau hai lượ🐬t đấu ở vòng bảng. Các nhà cái mau chóng đưa Bayern lên ứng cử viên số một cho chức vô địch. Nhưng rồi vẫn là Redondo buộc Effenberg phải trật tự. Tiền vệ dữ tợn người Đức muốn trấn áp Redondo, nhưng không cách gì lôi được ngôi sao người Argentina vào cuộc chiến.
Ở tuổi băm, Redondo đâu còn là gã trai thích dùng “cùi chỏ” như thuở đầu lập nghiệp. Anh tránh xa mọi cuộc va chạm và làm chủ nhịp điệu trận đấu với kỹ năng giữ bóng và chuyền bóng bậc thầy. Không cần bất kỳ ai hỗ trợ phòng ngự, chỉ một mình Redondo là đủ làm chủ trận địa. Real đánh bại Bayern 3-2 sau hai lượt trậ💎n và đoạt vé vào chung kết lần thứ hai trong vòng ba năm. Và trận chung kết ở Paris vào ngày 24/5/2000, Redondo đơn giản là quá giỏi so với Mendieta và đồng đội. Real thắng Valencia 3-0 thuyết phụ🐻c, Redondo giương cao chiếc Cup vô địch và trở thành biểu tượng mới của thành Madrid!
Nhưng các Madridista vạn lần không thể ngờ rằng: khi Redondo cầm chiếc Cup “tai to” giữa bầu trời đêm Paris, đấy cũng là hình ảnh cuối cùng của anh trong màu áo Real. Mùa hè năm 2000, Real đứng trước một thay đổi lớn. Lorenzo Sanz, người đã lãnh đạo CLB từ 1995, tái tranh cử Chủ tịch với một nhân vật lúc ấy hãy còn vô danh: Florentino Perez.
Sanz chỉ ra điểm mạnh của ông: sự ổn định về thành tích. Dưới thời vị Chủ tịch này, Real đã giành hai Champions League chỉ trong ba năm, trong đó chiếc Cup năm 1998 giúp Real chấm dứt♑ cơn khát kéo dài 32 năm. Perez, ngược lại, hướng sự chú ý của các thành viên vào chiếc két trống rỗng của Real, món nợ lên đến hàng trăm triệu euro. Không chỉ hứa sẽ giúp Real trả nợ, lấy lại sức mạnh tài chính, Perez còn đưa ra một tuyên bố🦩 gây sốc: chiêu mộ Luis Figo từ tay đại kình địch Barcelona.
Một tuần sau đó, Perez trúng cử. Figo xuất hiện giữa Bernabeu với mức giá chuyển nhượng kỷ lục 62 triệu euro. Kỷ nguyên Galacticos chính thức bắt đầu. Sau khi mua thêm Claude Makelele và Fla♏vio Conceicao, Perez buộc phải bán đi các cầu thủ ngôi sao để cân bằng ngân sách. Thế là những cái tên được xem là biểu tượng của “triều đại cũ” phải lên đường. Nicolas Anelka bị tống sang Paris Saint-Germain. Christian Karembeu bị bán cho Middlesbrough. Redondo, một người vẫn toàn tâm toàn ý ủng hộ Sanz suốt những cuộc bầu cử trước đó, tất nhiên, không tránh khỏi số phận. Perez có thêm một lý do nữa để xử Redondo: anh đã 31 tuổi.
Cũng lúc đó tại🐻 miền bắc Italy, Silvio Berlusconi và Adriano Galliani đang sốt ruột. Mùa hè năm 2000, cuộc chạy đua vũ trang giữa những CLB hàng đầu Italy lên tới đỉnh điểm. Bộ đôi lãnh đạo của Milan đã chứng kiến Juventus chiêu mộ David Trezeguet, nhà tân vô địch Lazio không chỉ chiêu mộ chân sút đang nổi như cồn Claudio Lopez mà còn phá luôn kỷ lục chuyển nhượng thế giới để có chữ ký của Hernan Crespo. Ở phía còn lại của thủ đô, Roma đã thuyết phục “Vua sư tử” Gabriel Batistuta rời bỏ Vương quốc Firenze đến với Thành phố Vĩnh hằng. Trong khi đó, Milan vẫn án binh bất động. Một người ưa thích sự hào nhoáng như Berlusconi làm sao chịu nổi?
Khi thông tin Perez muốn dọn dẹp nhóm các cầu thủ thân cận với người tiền nhiệm Lorenzo Sanz lan ra, Galliani tức tốc bay đến Madrid. Inter Milan đưa ra lời đề nghị trước tiên cho Redondo. Nhưng cầu thủ người Argentina và HLV Vicente del Bosque lập tức từ chối. Del Bosque dứtꦑ khoát không bán thủ quân của ông, dù bất kỳ giá nào.
Nhưng Perez lại có một kế hoạch khác. Ông đồng ý gặp Galliani tại một khách sạn xa xỉ ở Mallorca. Quan hệ giữa hai CLB xưa nay vẫn tốt, và “trùm thương thảo” Galliani đã thuyết phục Perez nhả ngôi sao của Real với giá chỉ gần 15 triệu đô☂la. Nhưng điều khó khăn hơn là thuyết phục Redondo rời Madrid. “Thiên nga trắng” đã khoác áo Real sáu năm và trở thành một Madridista thực thụ. Ngày 26/7/2000, Redondo nói với truyền thông: "Tôi cảm thấy kết nối tuyệt đối với CLB. Không có lý do gì để tôi chuyển sang nơi khác. Tôi xin lặp lại, Real là nhà tôi, và nếu như tôi còn được quyền quyết định, không đời nào tôi từ bỏ ngôi nhà của mình".
Đáng tiếc là ngôi nhà của Redondo khi đó đã có một người chủ mới. Hai ngày sau tuyên bố ấy, Redondo buộc phải ký với Milan. Ai cũng vui vẻ, hạnh phúc. Berlusconi có tiền vệ hay nhất châu Âu vào lúc đó, Galliani lại chốt thêm một vụ chuyển nhượng với giá hời, Perez đẩy đi một nhân vật chủ chốt của “triều đại cũ”. Chỉ có Redondo là buồn. Vì anh bị ép lên một chuyến bay mà anh không hề muốn, giữa lúc phong độ và tình yêu dành cho Real đều ở đỉnh cao.
Không dám làm phật ý vị tân Chủ tịch, Del Bosque chỉ nói ngắn gọn: "Không một ai là khôn♎g thể thay thế, nhưng tôi yêu Redondo. Cậu ấy luôn mỉm cười và là một thủ quân tận tụy". Đám đông Madridista tức giận trước thông tin này. Họ tụ tập trước sân Bernabeu, trưng bảng: “Chúng tôi không muốn đổi Figo lấy Redondo”.
Một nhóm quá khích còn đá vào chiếc xe chở Gallaini đậu bên ngoài, cho rằng chính ông là người đã “cướp” đi thần tượng của họ. Một trận giao hữu giữa Real và Milan để mừng 100 năm thành lập Milan đã được lên lịch từ trước, nay vì sự tức giận của các Madridista mà phải tính chuyện hoãn lại. Cuối cùng, trận đấu vẫn diễn ra như dự kiến. Redondo không mặc áo Real lẫn Milan, anh ngồi cạnh Berlusconi trên ꦦkhán đài.
Đấy là những ngày đầu trong tấn bi kịch của Redondo. Bởi vì chỉ hai ngày sau khi ký hợp đồng với Milan, anh chấn💧 thương đùi trong lúc tập trên máy chạy. Một sự kiện hy hữu, để khởi nguồn cho những điều tồi tệ hơn. Hai tuần sau đó, Redondo đã có thể tập lại. Anh bước ra sân tập Milanello. Cơn mưa mùa hè đã khiến mặt sân trở nên quá mềm. Một bước chạy đưa chân anh vào một “ổ gà”, đứt dây chằng đầu gối. Lúc ấy anh không ngờ đấy là một viên đạn, kết liễu luôn con thiên nga bạc mệnh.
Ngày 2/10, Redondo lên bàn mổ. Giáo sư Paolo Cherubino thực hiện ca mổ, đồng thời tuyên bố anh chỉ trở lại sau sáu tháng nữa. Berlusconi cảm thấy tức giận vì bị Real chơi khăm. Mặc cho giáo sư Cherubino cam đoan chấn thương của Redondo chỉ là một tai nạn, Thủ tướng Italy lúc🍌 đó tuyên bố sẽ không bao giờ để sự việc tương tự diễn ra. Hai năm sau đó, trung tâm y tế Milan Lab ra đời, biến Milan thành đội bóng có đội ngũ y học thể thao 🍒số một thế giới bóng đá.
Về phần anh, Redondo cần thêm hai ca phẫu thuật nữa để cứu lấy chiếc đầu gối, chứ chưa nói đến sự♛ nghiệp. Tháng 6/2011, anh trở lại Madrid để thực hiện ca mổ thứ hai. Tháng Tám cùng năm, Redondo ra một đề nghị chưa từng có tiền lệ: xin ngừng nhận lương từ Milan cho đến khi nào có thể thi đấu trở lại. Galliani nói: “Tôi 🦩chưa từng thấy một đề nghị nào như thế trong đời. Fernando là một người đàn ông đáng phục”.
Không chỉ ngưn♏g lĩnh lương, Redondo còn xin trả lại chiếc xe hơi và căn nhà mà Milan đã cấp trong hợp đồng tuyển mộ anh. Nhưng Milan không đồng ý. Tháng 1/2002, Redondo thực hiện ca mổ cuối cùng. Cuối năm ấy, ngày 3/12, anh lần đầu tiên khoác lên mình chiếc áo đỏ đen, trong trận đấu với ওAncona ở Cup Italy, tức 29 tháng sau khi ký hợp đồng.
Ít lâu sau, anh ra mắt Serie A trong trận đấu với AS Roma. Khi Redondo được tung vào sân thay Andriy Shevchenko, 67.000 tifosi đã đứng dậy vỗ tay chào đón anh. Con thiên nga không còn những sải chân khỏe mạnh, nhưng nét tinh anh vẫn không lẫn vào đâu được. Chỉ một pha bóng, Redondo loại Walter Samuel và Emerson với một pha ngoặt bóng theo kiểu Johan Cruyff.
Các Milanista đã thực sự hy vọng Redondo sẽ tái hiện lại phong độ rực rỡ như trong mùa cuối ở Real. Ngày 12/3/2003, quá khứ và hiện tại của Redondo gặp nhau, khi Milan đến Bernabeu đá lượt về tại vòng bảng thứ hai Champions League. Muốꦚn Redondo có lời chào đến công chúng Bernabeu, điều anh chưa kịp làm ngày trước, Carlo Ancelotti cho Redondo đá ๊chính thay Andrea Pirlo. Quả nhiên đám đông vẫn chưa quên anh. Họ hô vang tên anh trước trận và vỗ tay mỗi khi anh chạm bóng. Phút 79, Redondo rời sân nhường chỗ cho Pirlo, đám đông lại đứng cả dậy để chào anh. Một băng rôn được kéo ra với thông điệp: “Chúa đã trở lại thiên đường”.
Nhưng Chúa đã chẳng còn quyền năng nữa rồi. Ba ca phẫu thuật liên tiếp đã đánh sụm sự nghiệp của Redondo. M✤ilan gia hạn cho anh thêm một năm, nhưng hoàn toàn🌳 là lý do tình nghĩa. Anh được sử dụng rất hạn chế trong mùa bóng cuối cùng 2003-2004. Trận đấu cuối cùng của Redondo diễn ra ngày 16/5/2004, với Brescia. Sau khi hết hợp đồng với Milan, Redondo tuyên bố giải nghệ.
Các Madridista rất buồn, nhưng chí ít còn có chút an ủi: những ngày tháng tươi đẹp nhất sự nghiệp và cuộc đời, Redondo đều đã dành cho họ. Chấn thương của Redondo đã làm thay đổi sự nghiệp của Andrea Pirlo, một tiền vệ thiên tài khác. Vì nếu hoàn toàn khỏe mạnh, Ancelotti có lẽ đã không dùng Pirlo ở vị trí tiền vệ kiến thiến lùi sâu, vì đấy là lãnh địa của thiên tài người Argentina.
Nhưng🥀 điều đó không còn quan trọng với Redondo. Sau khi nghỉ hưu, anh tránh xa truyền thông, không còn dính líu gì đến bóng đá nữa. Vì công tử Redondo ng👍ay từ đầu đã xác định: sống để chơi bóng, chứ không chơi bóng để sống (tương tự Pirlo - danh thủ Italy cũng xuất thân từ một gia đình giàu có). Và vì suy nghĩ ấy, Redondo đã chơi bóng theo cách của riêng anh.
Redondo mang đến sự mềm mại và chất thơ ở một vị trí vẫn luôn trọng dụng những kẻ vai u thịt bắp. Đấy là một trong những tiền vệ tài hoa nhất thế hệ, sở hữu một ngôn ngữ bóng đá rất riêng và sống mãi trên môi các Madridista. Giữa một thời đại mà in🍨ternet tràn mọi nẻo, không dễ để tìm ra một bài viết thật sự thấu đáo về anh, hay một video nói lên sự xuất chúng của anh.
Vì Redondo có mấy khi ghi bàn đâu, cũng chẳng kiến tạo nhiều. Anh chơi bóng thongဣ dong ở những cuộc tranh chấp khốc liệt nhất. Anh là quý ông trên sân cỏ, là nhạc trưởng không cần gậy điều khiển. Và trong mùa bóng cuối cùng ở Real, như biết trước số phận buồn, con thiên nga đã sải những bước chân để đời, như pha giật gót vô tiền khoáng hậu thoát qua Henning Berg.
Hoài Thương tổng hợp
Đồ họa: Việt Chung