Neymar thân mến,
Khoảnh k💖hắc cuộc đời chuẩn bị tới, cậu biết chứ? Đó là thứ tách biệt ranh giới giữa những gã trai và những người đàn ông. Và tôi biết rằng đến lúc này của sự nghiệp, cậu đã nghe đủ những thứ nhảm nhí, những cơn mưa chỉ trích, tức giận và phàn nàn từ những người có công việc là đưa ra ý kiến về cuộc sống và sự nghiệp của người khác.
Vậy nên điều đầu tiên tôi muốn nói với cậu là tôi không cố tỏ ra hơn người và đưa ra những quy tắc về điều cậu nên hay không nên làm. Bản thân tôi – Romario – hiểu quá rõ những gì cậu đang cảm thấy ấy chứ. À dĩ nhiên thì bây giờ꧅ ai cũng khen "Quỷ Lùn" ngầu ra sao, rằng ông ấy đá hay đến nhường nào. Nhưng sự thật anh bạn à, tới năm 1993 vẫn có rất nhiều người nói rất thậm tệ về tôi. Tôi không đùa đâu nhé, thật 100%!
Họ sẽ đặt dấu hỏi về các hành động trên sân, chỉ trích các tuyên bố củaও tôi trước truyền thông và thậm chí còn nói rằng tôi là một gã vô kỷ luật. Vậy rốt cuộc họ muốn gì? Một cầu thủ phải xin phép✤ để được phép là chính mình ư? Làm ơn.
Nếu tôi sống như một vị Thánh mà họ mong muốn, tôi sẽ chẳng thể có được một sự nghiệp vĩ đại. Nào là thiên tài vòng cấm, nào là vua cấm địa, nào là cầu thủ quyết định trận đấu. Đó không phải ngạo mạn đâu,🥂 Neymar ạ. Đó là sự 🌺tự tin.
Giꦇống như cậu, tôi cũng đến từ một nơi rất xa, vật lộn bươn chải trước khi trở thành một cầu thủ và đạt được mọi thứ. Nếu trở lại những năm tháng ở Vila da Penha, nếu mọi thứ diễn ra đúng như tôi muốn, cuộc sống hiện tại có lẽ đã chẳng xảy ra. Vậy nên điều đầu tiên tôi muốn nói với cậu là hãy cứ là chính mình. Kiểu nào mọi người cũng sẽ chỉ trích cậu, nhưng truyền thông, người hâm mộ và cả đối thủ sẽ chuyển sang ngưỡng mộ chúng ta nếu họ cảm nhận được sự chân thành từ thái độ.
Và cậu♛ biết rõ nơi một cầu thủ làm được đi🐬ều đó đúng không? Đương nhiên là trên sân cỏ.
Tôi cũng như cậu, từng chơi bóng ở châu Âu. Và khi đó, đối thủ lẫn người hâm mộ đều tôn trọng tôi.൩ Vào thời của tôi, Neymar ạ, những cầu thủ như tôi được gọi là những gã trai hư. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi đã làm những thứ xấ✨u xa, sai trái.
♏Nếu thái độ của tôi gây hại tới ai thì đó chỉ có thể là tôi. Thử tưởng tượng nếu tôi là một cầu thủ tự chăm sóc bản thân mình như "kẻ mà ai cũng biết là ai đấy" ngày nay xem? Tôi đoán – chỉ đoán thôi nhé – có lẽ mình sẽ đem về quê hương ít nhất một chiếc cúp vàng World Cup nữa.
Và đó là thứ tôi muốn nhắn nhủ đấy người anh em ạ. Hãy cứ chơi bóng trên sân, và quên hết đi phần còn lại, gạt bỏ hết những ồn ào từ bêꦿn ngoài. Hình ảnh tốt chỉ cho TV mà thôi. Hãy cứ mặc kệ những gì người khác nói về cậu.
Người hâm mộ Brazil thường không hiểu việc cạnh tranh tại World Cup khó thế nào, nơi không sai lầm nào đượcꦅ phép xảy ra. Và ai cũng biết bạn muốn làm những thứ lớn lao, quyết định trên 🐈sân. Bạn là độc nhất vô nhị ở "một phần ba cuối sân" như cách gọi của các bình luận viên và đám fan la ó trên sân mà tôi dám chắc chưa từng đặt trên lên thảm cỏ. Nhưng có một điều tôi muốn bổ sung: Dù bạn là ai đi chăng nữa, không bao giờ có thể chinh phục thành công một mình.
Có lẽ cậu đã quá hiểu điều này rồi. Còn đây là câu chuyện của tôi. Khi tuyển Brazil tới Mỹ năm 1994, tôi đã nói rằng chúng tôi sẽ đoạt cup vàng và tôi sẽ là cá nhân nổi bật. Không như người hâm mộ, cánh phóng viên không tin vào chúng tôi buộc phảꦦi chấไp nhận điều đó. Một cách đột ngột, câu chuyện về việc Romario "một tay mang về World Cup 1994" xuất hiện và ở đó mãi mãi.
Đúng là rác rưởi!
Chúng tôi sẽ chẳng thể nào vô địch nếu thiếu đi sự chắc chắn của Taffarel – người không ngừ🐻ng bị cổ động viên chỉ trích trước World Cup nhưng làm nên thành công nhờ sự vững trãi không thể lay chuyển, đặc biệt là trong loạt luân lưu trước Italy ở chung kết.
Chúng tôi chẳng thể nào vô địch nếu không có sự ổn định của cặp trung vệ Aldair và Marcio Santos, sức mạnh của Dunga và Mazinho. Và cả những tiền vệ cánh, với món quà từ Jorginho 👍tới tôi trong trận bán kết. Đó là một ⭕trận đấu khó khăn: thủ môn họ thì chơi như lên đồng, liên tục câu giờ còn trái bóng thì từ chối lăn vào lưới. Thế rồi Jorginho "tìm" thấy tôi giữa hàng hậu vệ đối phương.
Và tôi có thực sự cần nói về Leonardo – người mà cậu biết quá rõ rồi không? Hay người hùng từ ghế dự bị Branco đã mang về một bàn 🍌thắng tuyệt vời trước Hà Lan?
Trên tất cả Neymar ạ, đó là một tập thể đầy cá tính và đoàn kết. Đội trưởng là người mang áo số 10 Rai, nhưng anh ấy đã nhường vị trí cho Mazinho bởi HLV Parreira cần tái thiết hàng tiền vệ. Còn Zinho – người đã chơi rất nhiều lần cho Flamengo và Palmeiras ở vị trí tiền vệ trái - đã tự thay🔯 đổi bản thân vì lợi ích của tập thể. Ai cũng muốn được ra sân bởi đây là World Cup mà. Nhưng ai cũng hiểu rằng lợi ích tập thể là tối thượng và họ đã hy sinh lợi ích cá nhân vì cái chung.
Giờ thì chẳng ai nhớ về trận đấu này nữa, ꦉnhưng với tôi đó là một trận đấu rất🍌 đặc biệt. Đó là khi chúng tôi làm khách trên sân tuyển Mỹ vào đúng ngày Quốc khánh của họ ở vòng 1/8 năm ấy. Mọi chuyện còn tệ hơn khi Leonardo bị đuổi. Cậu có thể tưởng tượng được áp lực khi đó chứ?
Tôi có thể tưởng tượng được sức nóng củaꦏ cơn thịnh nộ đợi sẵn ở nhà nếu Brazil chẳng may thua cuộc.
"Brazil không còn là đất nước của bóng đá".
"20 năm trắng tay ư? Thật nhục nhã!!".
"Tuyển Brazil không còn có những người giỏi nhất nữa"
"Argentina sẽ là nhà vô địch".
Thế rồi tôi lùi về giữa sân, nhận bóng và tiến về vòng cấm. Các cầu thủ Mỹ vây quanh tôi, bao gồm cả gã khổng lồ Alexi Lalas mà ai cũng khiếp đảm, đương nhiên là trừ tôi. Ở góc đó🍰, tôi có thể sút. Nhưng tôi quyết định chuyền cho Bebeto bởi cậu ấy ở vị trí tốt hơn tôi. Vậy mà đến ngày nay, người ta vẫn bảo tôi là một gã ích kỷ đấy. Cậu có tin n꧃ổi không?!
Bebeto đưa bóng gọn ghẽ vào lưới. Và cậu còn quá bé để biết điều này, nhưng cà nước Br💧azil đã đọc môi và biết Bebeto nói gì với tôi khi ăn mừng bàn thắng: "TỚ YÊU CẬU!"
Sau khoảnh khắc ấy, mọi thứ đã ngã ngũ. Không gì có thể cản chúng tôi c🥂hạm tay vào chiếc cúp. Tôi kể lại câu chuyện này bởi cậu hiểu đấy, chẳn♐g ai có thể vô địch một mình – nhất là ở World Cup.
Nhưng những người như chúng ta sẽ chẳng bao giờ có th𒅌ể trốn tránh trách nhiệm đưa mọi thứ về đúng chỗ của nó. Chúng ta là những người lĩnh xướng, đưa tay xin bóng kh💫i đội bóng cần nó nhất.
Neymar ạ, tôi không🌳 có nhiều cơ hội đá World Cup. Có Chúa mới biết đư♔ợc tôi sẽ thích chơi các giải năm 1998 và 2002 ra sao. Nhưng rất tiếc là tôi không có cơ hội làm điều đó.
Trong giải duy nhất tôi được đá chính, tôi đã tận hiến tới từng tế bào c🌃ùng các đồng đội để mang về c🃏hiến thắng. Ai cũng nhớ về niềm vui, những bữa tiệc ăn mừng thâu đêm suốt sáng, nhưng chẳng ai nhớ về áp lực đá World Cup trong màu áo Brazil sau quá nhiều năm không có danh hiệu.
Những sự so sánh, chỉ trích có thể làm tổn thương ngay cả những tài năng như cậu. Nhưng cậu có niềm vui của người ꩵchơi đùa với trái bóng, mang lại niềm vui khi người khác xem cậu đá. Cậu rất cừ đấy người anh em!
Tôi có thể nói thêm điều này được không? Nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ làm mọi thứ để vô địch năm 1994. Tôi 🐼đã viết nên trang sử của riêng mình, và chắc chắn cậu cũng sẽ như vậy. Chúng ta chẳng nợ nần ai cả và người hâm mộ Brazil sẽ luôn sát cánh với ta khi họ nhận thấy sự quyết tâm, cố gắng và khát khao vinh quang của chúng ta. Tôi thích chơi bóng như vậy và chắc hẳn cậu cũng thế.
Và khi tôi nghĩ về viễn cảnh cậu chơi trên sân, tâm hồn tôi cảm thấy bình yên vì biết rằng cậu sẽ đại diện cho thứ tinh thần và bóng đá mọi người Brazil đều muốn thấy. Rằng cậu sẽ lĩnh ấn tiên phong khi đội bóng cần mình nhất. Rằng không ai xứng đáng hơn cậu để đưa chiếc cúp vàng thứ ༺sáu trở về nhà.
Giờ tới lượt cậu đấy, người anhꦑ em! Tôi tin cậu. Brazil tin cậu.
Cầu mong Đức Thánh Cha phù hộ cậu ở Qatar.
Romario
Thịnh Joey