"🀅Vào.....!!! Ronaldo🌞.... !!!", tiếng hét của bình luận viên vang khắp sân vận động Swedbank Stadion. Đó là phút 29 trận đấu giữa Real Madrid và Malmo, Ronaldo cán cột mốc 500 bàn trong sự nghiệp. Phút 90 thêm một bàn thắng nữa, và vẫn là Ronaldo. Đó là pha lập công thứ 323 của anh cho Real, ngang bằng vớ🌱i kỷ lục mà huyền thoại Raul Gonzalez đã tạo ra. Ronaldo từ bây giờ đã sẵn sàng để đứng vào vị trí "duy ngã độc tôn" trê🐷n bảng vàng thành tích ghi bàn của Real mọi thời đại.
Hai bàn vào lưới Malmo cũng là bàn thứ 81 và 82 của Ronaldo tại đấu trường Champions League, giúp anh tiếp tục phá sâu kỷ lục ghi bàn ở giải đấu này. Số bàn thắng này còn đi cùng ba lần dự trận chung kết Champions League và ༺giành chiến thắng hai lần ở hai màu áo khác nhau - ngang bằng với Xabi Alonso và chỉ kém "Quý ngài Champions League" Clarence Seedorf. Nhưng điều đáng nể là kể cả trong màu áo Man Utd lẫn Real, Ronaldo đều là cầu thủ số một c♊ủa đội bóng và là người số một của chiến thắng ấy. Đấy mới là giá trị cốt lõi, hơn cả những bàn thắng.
Trong cuốn tự truyện mang tựa đề "Leading" ra mắt hôm 21/9, Alex Ferguson nói, ông chỉ có bốn học trò đạt đẳng cấp thế giới trong 26 năm dẫn dắt Man Utd. Những siêu sao được “Ngài máy sấy tóc” đề cập đến gồm Eric Cantona, Ryan Giggs, Paul Scholes, Cristiano Ronaldo. Và Ronaldo là học trò ưu tú nhất mà ông từng có. Vậy là anh đã đứng nhất về chuyên môn trong kỷ nguyên Alex Ferguson tại Man Utd, trở thành chân sút hay nhất ở Real, đứng đầu tại Champions League. Và với 55 bàn ghi được, Ronaldo còn là số một trong lịch sử tuyển Bồ Đào Nha. Còn chờ đợi gì hơn nữa sự vĩ đại ở một cầu 🐠thủ?
Ronaldo háo thắng, ích kỷ trên sân cỏ. Nhưng anh sống thẳng thắn và bộc trực, anh không giỏi che giấu bản thân. Tính cách này đã tạo nên những lượng CĐV đối lập, và khi nhận những lời chê bai Ronaldo đã nói một câu mà ta có thể thấy đây là tôn chỉ hành động của danh thủ Bồ Đào Nha: “Tình yêu của các bạn giúp tôi mạnh mẽ, việc các bạn ghen ghét chỉ khiến tôi không ngừng phấn đấu". Có nghĩa rằng khi đối diện với sự phủ nhận, Ronaldo sẽ 🎶đáp trả bằng hành động. Không phải cầu thủ nào cũn💃g có bản lĩnh làm điều đó, nhất là trong thời gian dài.
Năm 1997, trên chuyến tàu thủy đến thành phố Lisbon (Bồ Đào Nha), có một cậu nhóc 12 tuổi, từ miền quê Madeira. Do gia đình không đủ tiền𒁏 trang trải cho chuyến đi hơn 1.000km, cậu nhóc phải đi cả đường thủy lẫn đường bộ để đến Học viện bóng đá của Sporting Lisbon. Cậu nhóc ấy là Cristiano Ronaldo. Con đường thiên lý ngày đó đã khai sinh ra một huyền thoại, người đi lên từ những tiếng chế giễu, một tuổi thơ chứng kiến cha mẹ ly thân năm 11 tuổi, gánh nỗi đau mất cha năm 20 tuổi, và một sự nghiệp bóng đá đi lên bằng nỗ lực trong muôn v𝓀àn áp lực.
Ngꦕay từ ngày đầu tiên ra sân với chiếc áo số 7 ở Man Utd, Ronaldo đã gánh áp lực. Thời điểm ấy, thần tượng David Beckham vừa ra đi, chiếc áo số 7 trở thành nỗi nhớ ở Old Trafford, vậy mà Ronaldo “cả gan” đón nhận. Chưa kể cái tên của anh trùng với “Người ngoài hành tinh” Ronaldo. Có nghĩa rằng, khi Cristiano Ronaldo còn chưa xỏ giày ra sân, cái bóng của hai huyền thoại đã đè lên người để khán giả soi mói, khắt khe. Rất nhiều cầu thủ trẻ chết chìm vì điều này, nhưng anh thì không.
Sau ba năm, CR7 vượt qua các bậc tiền bối mang áo số 7 với những thành tích c♌á nhân lẫn tập thể. Thời điểm Ronaldo ghi 42 bàn ở mùa giải 2007-2008, người ta nói "Ronaldo chỉ ghi bàn trong các trận đấu nhỏ". Một năm sau, anh ghi 26 bàn và đa số là vào lư♔ới các đội bóng lớn. Khi Ronaldo liên tục bắn phá tại La Liga để có Chiếc giày vàng, họ bảo "Ronaldo chỉ là kỷ lục gia, không phải cầu thủ vĩ đại", anh đáp trả bằng 15 bàn tại các trận El Clasico, hai Quả bóng vàng FIFA và một Champions League. Một thập kỷ miệt mài đi qua những áp lực, đó là Cristiano Ronaldo.
Điều đẹp nhất trong trận đấu tại Thụy Điển đêm qua, không chỉ ở hai bàn thắng giúp CR7 tiếp tục làm nên những điều phi thường, mà còn là chiếc băng đội trưởng Real mà anh mang. Sự vắng mặt đồng loạt của Sergio🧸 Ramos, Marcelo và Pepe đã đem đến cho Ronaldo tấm băng thủ quân danh giá đó. Nó mang một ý nghĩa lớn lao về trách nhiệm, sự trưởng thành và ghi nhận. Bởi Ronaldo đã phấn đấu trong những năm tháng đẹp nhất cuộc đời cầu thủ cho✨ "Los Blancos".
Số bàn thắng không tưởng (323 bàn trong 308 trận) và thành tích tập thể mà Ronaldo có ở Real Madrid là không tương xứng với nhau (một Champions Leagu🤡e, một La Liga, hai Cup Nhà vua). Nhưng đó là một vấn đề không phải cá nhân, mà mang tính thượng tầng ở Real nhiều hơn, khi đội bóng này bị ám ảnh quá nặng nề bởi thành công và luôn tꦡhay máu đội hình lẫn HLV.
Còn trong khả năng của bản thân, Ronaldo đã đi đến m🉐ọi giới hạn, thậm chí đổ máu trên sân. Anh đã nỗ lực nhất và không đáng bị chê trách chút nào. Sáu năm trước, anh đến Real với một biển cờ hoa và những sự nghi ngờ. Sáu năm sau, anh đủ sức khiến tất cả các Madridistas phải buồn tột độ, nếu dứt áo ra đi.
Dũng Phan