Lúc đó, nhìn em co ro, run rẩy hết cả người, thương lắm, cô gái nhỏ lần đầu trải qua mùa đông Hà Nội nên chưa biết chuẩn bị quần áo đủ ấm. Em ngồi sau xe anh, e thẹn, dù lạnh, nhưng chỉ dám níu chặt lấy áo khoác của anh. Anh cũng vừa lạnh vừa run nên chẳng dám mở lời trước. Đến khi thấy em níu chặt hơn, anh biết em đã rất lạnh, anh không suy nghĩ thêm nữa, làm liều chụp lấy bàn tay em và cho vào túi áo của anh. Dù hồi hộp, nhưng anh lại thấy ấm áp lạ. Thật kỳ diệu, kể từ khoảnh khắc nắm trọn lꦆấy bàn tay nhỏ 🔥xinh ấy, anh mới hiểu thế nào là cảm giác ấm áp giữa mùa đông.
Vậy là mình yêu nhau, tình yêu trong sáng, giản dị nhưng cũng đầy thử thách, chông gai bởi em ở Sài Gòn, thật xa anh. Có lần anh hỏi em, em có hối hận khi quyết định yêu anh không? Em tròn mắt hỏi lại anh: "Vì sao?". Anh bảo: “vì anh, anh không thể cho em những điều mà bạn trai nên làm, anh ở quá xa để có thể nắm tay khi em lạnh, ôm em khi em yếu đuối. Anh chưa đủ lớn để có thể làm điểm tựa cho em, và rằng anh … anh là con trai miền Bắc, còn em làꩲ con gái miền Nam, khoảng cách Bắc Nam, anh sợ… sẽ có ngày, mình xa nhau.” Em cười: “Ừ thì mình không thể đi chơi hàng ngày, nắm tay thường xuyên và trao những yêu thương khi trong lòng trào dâng cảm xúc, nhưng không vì thế mà em bớt yêu anh đâu. Em vẫn yêu anh, vì anh rất đặc biệt, vì anh đã nâng đỡ cuộc sống của em, và vì anh, em cười, em hạnh phúc, em muốn sống và yêu anh”.
Nhưng em biết không, em chỉ giỏi che giấu anh thôi. Anh biết, yêu anh, em đãꦜ vất vả và đau khổ rất nhiều. Những giọt nước mắt em rơi vì anh là nhiều lắm. Những nỗi nhớ tràn ra cả những dòng thư em gửi đến anh. Và anh biết, rất nhiều đêm em không ngủ được vì lo lắng cho tương lai của anh và em. Ngày ba em mất, anh biết em phải chịu đựng nỗi đau rất lớn 🎐nhưng anh chỉ có thể, dành tất cả thời gian anh có để ở bên em, động viên em và an ủi em. Anh không thể đến đó để chia sẻ mất mát này với gia đình em. Anh không thể ở cạnh em, để lau đi những giọt nước mắt của em và ôm em trọn vào vòng tay anh. Ngay cả đến khi mẹ biết chuyện hai đứa và ngăn cấm em yêu anh, anh cũng không thể xuất hiện để thuyết phục mẹ thay em. Và rất nhiều những ngày đặc biệt trong năm, anh cũng không thể ở bên em để cùng em ăn mừng, cùng em chia sẻ từng khoảnh khắc ngọt ngào và trao cho em những yêu thương.
Mùa Tết Dương lịch năm nay, mùa lễ mà em thích nhất trong năm, anh lại một lần nữa không thể ở cạnh em, để nắm chặt tay em và đưa em đi dạo qua những cơn phố lung linh ánh đèn, cùng em thả mình vào những khúc nhạc du dương và tận hưởng tiết trời se lạnh. Nhưng em yêu của anh, em đừng buồn nhé! Khi hai đứa đã chấp nhận yêu xa thì hãy thật mạnh mẽ và vượt qua tất cả những khoảng trống đó. Chỉ cần em vẫn yêu a🍌nh, chỉ cần em có thể chờ anh, chờ đến khi anh đủ chín chắn, đủ bản lĩnh, anh nhất định sẽ vào Sài Gòn để thuyết phục mẹ và giành được tấm vé chăm sóc và che chở cuộc đời em, sẽ không để em phải cô đơn trong những ngày đặc biệt như thế này nữa.
Giữa bao nhiêu con đường, dù gai góc hay mặn nồng, dù ngọt ngào hay khổ đau, ngày mai sẽ như triệu ngày sau, tình yêu của anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi. Anh sẽ cố gắng đi♛ hết quãng đường một trăm năm để sống vì tình yêu của em và anh, sẽ thở từng hơi thở cùng em, sẽ cùng em cười, cùng em hạnh phúc. Từ những ngày đầu trở thành bạn trai của em, rồi cùng em trải qua bao vui bu♔ồn trong cuộc sống, anh nhận ra một điều, mình không thể sống thiếu nhau. Thời khắc giao mùa năm nay, mình không thể ở bên nhau, nhưng điều đó không quan trọng. Ấm áp vẫn hiện hữu trong trái tim anh vì có em ở đó. Hãy nắm chặt tay anh và hãy tin anh, tin tình yêu của hai đứa mình, tin vào một chặng đường gian nan mình đã đi qua.
Cảm ơn cuộc đời này vì đã quá ưu đãi với anh, khi ban tặng em cho anh! Cảm ơn em vì đã là trái tim,ಌ là nguồn sống vô tận của anh.
Nguyễn Khánh Hoàng