Vợ chồng tôi quen và yêu nhau khi vừa bước sang tuổi 20, tình yêu kéo dài tới lúc đi làm thì tiến tới hôn nhân. Chúng tôi nghĩ đơn giản rằng yêu thì cưới, không có sự chuẩn bị nào cho cuộc sống hôn nhân. Dưới chồng tôi còn hai cô em gá♔i nữa. Sau khi lấy chồng, tôi mới biết gia đình anh rất thích con trai, luôn thiên vị anh so với hai cô em gái. Bố mẹ chồng nói gì, làm gì đều chỉ nghĩ cho anh trước tiên, luôn lo sợ chồng tôi phật ý, còn những người khác thế nào cũng được. Điều này cũng ảnh hưởng một phần tới cuộc sống của tôi.
Khi tôi mang bầu bé gái đầu, mẹ chồng buồn rầu, nói nhà mình không bằng nhà người khác, con dâu thua kém con người khác vì không mang bầu cháu trai. Ngược lại, chồng mừng ra mặt và đi khoe khắp nơi, anh còn đăng ảnh siêu âm lên mạng xã hội và thông báo với mọi người rằng mình sắp có con gái, trong khi anh rất ít khi đăng bài lên mạng xã hội. Từ lúc có bầu tới khi sinh, tôi luôn phải n𓂃ghe những câu từ bố mẹ chồng, đại loại như: đứa sau phải là con trai, giá đứa này là con trai có phải tốt không, đẻ bằng được con trai thì thôi... Ông bà còn đi tìm hiểu tôi sinh mổ thì sinh tối đa được 3 lần, bảo tôi phải đẻ cho hết số lần ấy.
Chồng ban đầu nghe mấy lời ấy còn phản đối, dần dần tiếng nói của anh yếu dần cho đến im lặng. Anh chưa từng cãi lời bố mẹ, vì thế mẹ chồng hay nói móc máy rằng từ lúc lấy vợ là biết cãi lại mẹ. Khi con được một tuổi, tôi mang con lên thành phố thuê trọ và làm việc cùng chồng. Tới giờ, vợ chồng mua được nhà ở thành phố dù còn nợ, dự định sang tháng vào﷽ nhà mới thì tôi nhỡ kế hoạch, mang bầu bé thứ hai. Chồng nói tôi sinh mổ nên chỉ sinh hai đứa thôi, sợ ảnh hưởng sức khỏe và cũng muốn nuôi dạy con cho thật tốt. Vì thế chồng rất kỳ vọng lần này tôi bầu con trai. Lúc biết kết quả, anh như người mất hồn, tôi động viên thì anh bảo tôi không hiểu được áp lực của anh đâu.
Xin khẳng định với mọi người, chồng tôi có kiến thức về việc sinh con trai hay con gái, anh biết rõ căn cứ khoa học về giới tính của con. Vì thế anh cho rằng mình không sinh được con trai, vì sinh hai đứa rồi nên không còn cơ hội sinh thêm nữa༒. Anh cảm thấy bất hiếu với bố mẹ, tổ tiên, không còn động lực nào nữa. Chẳng lẽ áp lực có con trai với chồng kinh khủng tới mức như vậy sao? Anh vẫn chăm chỉ làm việc, hết giờ làm về nhà phụ tôi chăm đứa lớn, rửa bát, giặt giũ, quét dọn nhưng chẳng còn nói chuyện cười đùa, vợ ౠchồng cứ im lặng như hai cái bóng.
Tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng, anh nhận mình sai và xin lỗi hai mẹ con nhưng không thể thay đổi tâm trạng được. Anh cũng không muốn bỏ con, đó chỉ là suy nghĩ nhất thời. Anh nói tôi hãy mặc kệ anh, cho anh thêm thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Đối với tôi, con cái là duyên, là niềm hạnh phúc, tôi sẽ không bao giờ bỏ con. Nếu chỉ vì chuyện này mà gia đình không còn hạnh phúc như trước tôi cũng sẵn s💫àng tâm lý cho chuyện đổ vỡ.
Huệ
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc