Người gửi: Đào Hải Anh
Gửi tới: Ban Biên tập
Tiêu đề: Phản hồi
Trước tiên cho cháu bày tỏ lòng cảm thông sâu sắc và lòng tiếc thương vô hạn tới mẹ, chị anh Vũ Anh Tuấn. Cháu hết sức căm giận bọn người lang sói đã nhẫn tâm tàn bạo cướp đi sinh mạng anh Tuấn, cháu luôn tin rằng bọn chúng sẽ phải trả giá đắt - không sớm thì muộn. Xin bác và chị hãy cố gắng bình tâm, bác và chị cần đấu tranh, không thể để sự hy sinh của anh Tuấn trở thành vô nghĩa.
Điều thứ hai nữa, cháu muốn gửi đến chú VPT - tác giả bài viết : "Về Vũ Anh Tuấn - Gửi Tống Thuỳ Linh" đôi dòng suy nghĩ của cháu.
Cháu không biết chú đã từng sang Nga học tập công tác hay chưa và nếu có thì đó chắc chắn đã là chuyện của rất lâu về trước rồi. Tình hình bây giờ chú có lẽ hiểu hơn cháu, nó không còn như xưa nữa. Chú có nói trong bài viết của chú: "Chú có con đang học ở Đại học Bách Khoa Petersburg cùng khoá với Vũ Anh Tuấn. Vậy nên chú rất hiểu tâm trạng của cha mẹ có con cái đang học ở Nga"... Nhưng chú ơi, chú hiểu tâm trạng của chú - với tư cách là một người làm cha, có con đang học tập ở Nga - vậy chú có hiểu tâm trạng của một người sinh viên thực sự đang học tập sinh sống ở Nga, người sáng nào tỉnh dậy cũng mừng vui vì mình còn sống? Chú có hiểu tâm trạng của người sinh viên khi bắt buộc phải rời khỏi ký túc xá để đến trường học, luôn lo sợ, thấp thỏm, thậm chí căng thẳng tinh thần đến mức học không vào không?
Chú ở Việt Nam, chú có thể hiểu thấu cho hoàn cảnh của bọn cháu nhưng thực sự chú không thể hiểu cảm giác của một người bị đặt vào hoàn cảnh đã rồi. Không lẽ vì sợ chúng cháu bỏ học để về quê hương? Không thể. Vậy thì phải ở lại học, phải cố cắn răng mà học. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc mạng sống lúc nào cũng như chỉ mành treo chuông, sợi dây mỏng manh đứt lúc nào không hay. Tính cháu thẳng nên cháu nói thật. Chẳng ai yên tâm học hành được khi mạng mình lúc nào cũng bị đe dọa. Ngày nghỉ muốn ra đường thư giãn ngắm cảnh hay thăm quan di tích lịch sử, văn hóa, xã hội, đi chơi với bạn bè... cũng đành bấm bụng cho qua. Nếu cứ cố đi thì sao? Không gặp cảnh sát chặn lại đòi tiền cũng gặp bọn đầu trọc đánh đập, thậm chí là mất mạng như anh Tuấn. Cháu không hề cố tình thêm bớt cho có vẻ nghiêm trọng, tất cả những ai sống ở Nga thời điểm này đều hiểu rất rõ điều đó. Con gái có thể ít bị đánh hơn con trai nhưng nguy hiểm không hề giảm đi. Chưa nói nếu bị bọn chúng giở trò... Lúc đấy những người con gái như bọn cháu biết làm sao?
Có thể chú sẽ bảo phải cẩn thận, gặp bọn người say rượu hay quần áo dị hợm thì phải tránh cho xa, không đi một mình trên đường, không đi về muộn... Điều này thì cháu nói luôn là không thể. Không phải lúc nào cũng có thể có người đi cùng mình. Giờ giấc của mỗi người hoàn toàn khác nhau. Các giờ học của sinh viên đều kết thúc vào tầm chiều muộn, thành phố lại rất lớn, đường phố tầm giờ đó rất nhiều người, không những phức tạp mà còn rất nguy hiểm. Biết thế nhưng bắt buộc phải đi. Làm sao bọn cháu có thể bỏ học? Nhưng đi thì sợ, sợ đủ thứ, sợ bọn kẻ cắp móc mất giấy tờ tuỳ thân (mất giấy tờ ở nước ngoài không đơn giản như mất giấy tờ ở Việt Nam), sợ cảnh sát đòi tiền, mình không có hoặc không cho được (mình cho nó tiền rồi mình lấy đâu tiền để sống? Mình đâu phải tỷ phú) nó chở vào rừng trấn lột hay cho mình vào cũi sắt (vào tù). Bản thân chính bác của cháu cũng đầy đủ giấy tờ mà phải vào cũi ngồi suốt 1 ngày. Về sau có một người bạn quen cảnh sát ở đồn tới xin bảo lãnh bằng tiền mới được thả. Vậy đấy.
Chưa hết, bọn cháu còn sợ cả bọn thanh niên quá khích đánh, sợ không biết bao nhiêu thứ. Những cái đấy chắc chắn chú biết nhưng cái chú không thể biết là người thực sự trong cuộc khổ sở gian nan như thế nào.
Và bởi vì thế nên cháu phản đối ý kiến của chú. Chị Tống Thuỳ Linh ạ, em tuy không biết chị nhưng em mong rằng chị hãy suy nghĩ thật kỹ. Em đã lỡ sang bên này rồi nên không thể rút chân lại được nữa, nhưng chị thì khác, chị còn có thể lựa chọn, còn có thể thay đổi. Vâng và lời cuối cùng của chú: " Đừng bao giờ ngừng mơ ước! Hãy nhìn sự vật bằng mắt của chính mình đúng như nó có". Chị hãy cứ mơ ước thật nhiều nhưng hãy hướng mơ uớc ấy đến những điều tốt đẹp nhất chị có thể.
Câu cuối cùng em muốn nói với chị: "Nếu được làm lại từ đầu, sẽ không bao giờ có chuyện em sang đây".
Chúc chị sáng suốt và gặp nhiều may mắn!
Hải Anh