Khi còn bé, tôi thường háo hức trông mong đến Tết. Nào là được thảnh thơi cả tuần, rồi thì lì xì, đi chơi... Thế như🐻ng, giờ đã đi làm rồi, thì Tết lại là thứ gì đó rất ám ảnh.
Những "đứa trẻ 20 tuổi", vẫn trẻ, nhưng không còn trẻ theo kiểu tận hưởng cuộc đời vô tư⛦ và không mảy may suy nghĩ nữa mà gánh trách nhiệm nhiều hơn: mọi người sẽ hỏi ta về công v♔iệc ổn định, về kiếm tiền, hay có người yêu chưa.
Chẳng nhẽ cứ như vậy ♔thế sao? Ai ai tầm 20-tuổi-gì-đó cũng phải điều sợ hãi về Tết mãi mãi?
Tết cũng chỉ là một vài ngày nghỉ, chỉ khác là không khí của ngày nghỉ đó ở khắp mọi nơi. Đường phố sẽ thật đông🅺 đúc. Mọi người sẽ đi sắm thật n♌hiều đồ. Hoa đào sẽ nở khắp các ngõ ngách. Không khí Tết đó có thể làm mình vui vẻ phấn chấn.
Như♋ng rồi Tết sẽ kết thúc khi mà vào đầu năm mới, người ta sẽ hỏi: "Có người yêu chưa?", "kiếm được nhiều tiền không?", "bao giờ thì cưới?", "trông gầy đi/béo ra đấy nhỉ?", "bao giờ mày mới cho bố mẹ mày mới được bế cháu?", "khi nào mới ổn định đây?"... Mỗi khi bị hỏi như vậy, tôi cứ chiến thuật của mình, mỉm cười và đánh trống lảng.
>> Hai năm Covid-19 khiến Tết trở nên bình thường
Tôi bắt đầu mất hứng thú với Tết từ khi tốt nghiệp🧸 Đại học. Tự nhiên phải gánh những trách nhiệm của người trưởng thành là an cư, lạc nghiệp, lập gia đình.
Rồi nhìn xung quanh b𓂃ạn bè thì bắt đầu có gia đình, con cái và kiếm bộn tiền. Tết đến với tôi như một cảm giác tội lỗi của một người thất bại, rằng mình chả làm được gì cả và đã l🦩ãng phí thêm một năm nữa.
Sau nhiều năm, tôi mới tự cởi trói cho bản thân. Bạn bè thì vẫn tiếp tục lập gia đình, kiếm ra nhiều tiền, tôi thì vẫn chưa. Nhưng đến giờ, tôi mới nhận ra rằng không cần phải ganh đua nhau làm🔴 gì nữa. Cuộc đời không phải một trường đua.
Năm mới phải là một dị𒉰p để chúng ta tái sinh, nạp thêm năng lượng cho những cơ hội mới. Việc gì phải sợ Tết?
Harry Kev
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.