Trước đây, tôi từng có mối tình gần 11 năm, rất đẹp nhưng cũng rất đau khổ. Tôi và người đó yêu nhau ngay từ lần đầu gặp mặt, đúng 16 ngày quen nhau thì anh ngỏ lời. Bạn bè ai cũng nghĩ rằng mối tình sẽ kết thúc chóng vánh vì anh khá đẹp trai, khéo nói, còn tôi rất bình thường, không có gì nổi bật. Không ai tin tôi có thể níu giữ chân anh 11 năm, càng không ai tin sau ngần ấy năm anh nỡ lòng nào b💝ỏ tôi.
Chúng tôi đều xuất thân nông thôn, gia đình nghèo túng. Ba anh bệnh tật triền miên, cả gia đình 3 thế hệ sống trong một ngôi nhà tình nghĩa. Còn gia đình tôi 4 anh chị em, anh trai sớm thoát ly làm công nhân, cưới vợ và sinh con sớm nên không hỗ trợ gia đình được, dưới tôi còn 2 người em nữa. Tôi không thuộc diện có nhan sắc nhưng bù lại trời phú cho thông minh, chỉ gần 3 năm đã hoàn thành xong chương trình đại học và đi làm dù thành tích không có gì là cao. Anh bị nợ môn, mất 5 năm mới hoàn tất chương trình đại học. Từ ngày ra trường, tôi thay cha mẹ lo c꧑ho 2 em từ khi đứa còn học cấp 3, đứa vô đại học; đến lúc cả 2 đứa đều học xong cao học, tháng nào cũng thiếu trước hụt sau. Một đứa em sau này đi nghiên cứu, rồi học tập, lập gia đình và định cư ở nước ngoài.
Sau khi anh tỏ tình, gần 6 tháng sau chúng tôi mới có cái nắm tay đầu tiên, vài tháng sau nữa mới biết thế🥀 nào là nụ hôn đầu đời. Tôi hiểu, cảm giác của anh mỗi lần tiết chế cảm xúc để giữ gìn cho bạn gái. Hơn 4 năm yêu nhau, có những sự va chạm, ham muốn anh đều kiềm chế. Tôi nhớ mãi lần chúng tôi đi uống cà phê, anh đột nhiên bảo tôi tạt hết cả ly trà đá lạnh vào mặt anh. Sau đó, anh đứng dậy đi rửa mặt, lúc sau quay lại bảo tôi: "Một thằng đàn ông, ngồi với người anh ta yêu không thể nghĩ gì nổi ngoài tình dục. Em hãy biết là anh đang giữ gìn cho em, cho chúng ta mà trân trọng anh, đừng bao giờ bỏ rơi anh". Mỗi lần nhớ về ngày hôm ấy, tôi rất vui, thi thoảng còn khóc.
Ngày các bạn cùng lớp anh nhận bằng tốt nghiệp, anh uống rất say, trông thảm hại ghê gớm. Ngày hôm ấy, tôi chủ độn෴g dâng hiến cho anh. Tôi cũng chưa từng một lần hối hận về ngày hôm đó, hành động ấy góp phần tạo nên động lực cho cả anh và tôi để cố gắng vun vén cho nhau. Tuy bạn gái ra trường đi làm sớm nhưng anh chưa bao giờ vay tôi dù chỉ một ngàn. Mỗi bận đi chơi, lúc anh trả, lúc tôi trả, cho đến giờ tôi vẫn nể trọng anh chuyện đó. Người đàn ông ấy đã cùng tôi bước qua năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất, trong sáng và trinh nguyên nhất.
Anh ra trường, đi làm, lương và thẻ ATM đưa tôi giữ, hàng tháng nạp thẻ cho an🐻h 50 ngàn đồng, sáng chiều đều đưa đón tôi đi làm bằng xe máy của tôi. Còn xe của anh đưa em gái đi học, em gái anh sống cùng phòng trọ với tôi, còn anh ở với bạn cách đó 2 km. Đều đặn mỗi tháng anh chỉ cần 500 ngàn đồng tiêu vặt, thi thoảng nhậu nhẹt hay cưới hỏi anh lấy thêm, cho em gái anh 500 ngàn, đến đợt đóng học phí bao nhiêu thì đóng. Đồng thời, tôi trích ra một triệu gửi tiết kiệm chung của 2 đứa. Còn lại, tôi sẽ làm một quỹ tiết kiệm gom 5-6 tháng đủ 10 triệu thì gửi về cho bố mẹ anh. Rồi dần dần 20-30 triệu, đến khi ba mẹ anh xây nhà rộng và khang trang hơn, có vốn chăn nuôi hơn. Sau gần một năm đi làm, anh gom góp mua tặng tôi chiếc điện thoại đen trắng, món quà rất có giá trị và quý giá với tôi khi ấy. Tôi vốn rõ ràng nên có cuốn sổ riêng để ghi chép riêng các khoản lương của anh.
Tôi mất gần 8 năm để lo cho hai em, đến khi hoàn tất được tâm nguyện đối với gia đình là lúc tôi toàn tâm toàn ý nghĩ đến chuyện cưới, lúc này anh nói lời chia tay. Phải nói thêm rằng, trong suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi cũng cãi nhau giận nhau mấy ngày là bình thường, tôi là người hay nói chia tay nhưng không một lần anh đồng ý. Chỉ một lần anh nói chia tay là chúng tôi chia tay mãi mãi. Nhiều lần anh giục cưới nhưng tô🦹i còn áp lực gia đình, lo cho em út nên chưa thể. Đỉnh điểm, năm 27 tuổi, dưới áp lực quá lớn của anh, trong khi em gái tôi mới thi đậu cao học, tôi đã nói chia tay, hơn 4 tháng không hề gặp mặt nhau. Cho đến một ngày, hơn 12h đêm, anh đập cửa phòng ầm ầm, khóc và nói: "Anh hỏi em một lần nữa, em đủ nhẫn tâm chia tay anh không"? Chúng tôi ôm nhau khóc và làm lành. Năm 29 tuổi, khi tôi chuẩn bị mọi thứ để cùng anh tạo nên một mái ấm, đột nhiên anh bảo: "Mình chia tay đi, hai đứa không hợp nhau". Tôi cay đắng nhận ra cái lý do điên rồ nhất là sau 11 năm mới phát hiện không hợp nhau, tôi tự ái và gật đầu đồng ý. Tôi dọn đi, em gái anh khóc rất nhiều, níu kéo gần như van xin chúng tôi suy nghĩ lại. Cho đến giờ, tôi và em anh vẫn coi nhau như chị em ruột.
Tôi dọn đến sống ở một nơi gần công ty. Lúc ấy, tôi đang tập trung cho một dự án lớn của công ty mà bản thân làm quản lý. Những rắc rối trong tình cảm tôi đều gạt bỏ, dồn lực vào công việc. Sau 3 tháng thử nghiệm và được phê duyệt ở nước ngoài, một buổi chiều khi mọi việc gần như hoàn tất, chỉ đợi ngày trở về nước, tôi lang thang trên đường bất chợt nhớ về anh (lúc đó gần d꧋ịp Noel, nhiều đôi tình nhân đi bên nhau). Tôi không thể đánh mất người đàn ông ấy được nên quyết tâm giành lại anh.
Tôi còn nhớ, hôm đó trời hơi lạnh, xách trên tay lỉnh kỉnh quà mua về tặng anh, nụ cười trên môi chợt tắt khi vừa bước tới cửa phòng trọ anh mở toang. Tôi thấy một cô gái khá xinh xắn, dáng như người mẫu đang đứng nấu ăn; sau lưng, anh vòng tay qua ôm eo, họ cười nói rất tình tứ. Lòng tôi khựng lại, nước mắt chỉ chực rơi; như một phản xạ, anh quay ra thấy tôi. Không hiểu sao lúc ấy tôi bình tĩnh đến lạ, cười bảo anh: "Em mới đi công tác về, có chút quà biếu anh. Bạn gái anh hả, xinh thế này mà giấu". Anh mời tôi ra quán cà phê đầu hẻm trò chuyện, tôi chẳng thể cất nối lời nào, sợ nói ra sẽ khóc. Tôi cứ thế nhìn anh, thi thoảng anh quay đi lảng tránh cái nhìn từ tôi. Rồi anh cũng cất lời: "Bọn anh yêu nhau được hơn một năm rồi, anh yêu cô ấy và muốn tiến tới hôn nhân. Mong em hiểu cho anh". Tôi bình thản đứng dậy ra về. Đó là một ngày thê thảm nhất trong cuộc đời tôi. Hôm ấy trời mư൲a rất to, đường ngập hơn nửa bánh xe, xe tôi lại cán phải đinh; tôi dắt xe lội bì bõm suốt gần 2 tiếng đồng hồ, ướt như chuột lột.
Thời gian ấy, tôi đau lắm, đau đến không thở được, không nói được. Tôi đau về sự phản bội của người yêu một thì cũng đau vì bạn bè mười. Sau chia tay, tôi vẫn duy trì thói quen là mỗi tuần đến quán cà phê quen thuộc mà tôi và anh hay đến, cũng đến cùng bạn bè, rồi cứ lặng lẽ ngồi. Tình cờ một lần, tôi vô tình gặp lại 2 người bạn thân của anh, họ hơi bất ngờ khi gặp tôi, họ khó xử. Khi họ tới bàn ngồi, tôi chỉ hỏi bâng quơ: "Bọn anh biết anh ấy có người yêu khi nào"? Họ ấp úng mãi mới trả lời được. Tôi hỏi thêm: "Bọn🃏 anh biết tại sao anh ấy bỏ em không"? Một người đáp: "Nó b⛦ảo, hai đứa bọn em chẳng có gì trong tay, tương lai chẳng biết thế nào, không biết bao giờ mới mua được nhà ở. Nhà chị kia (bạn gái anh hơn chúng tôi 2 tuổi) rất có điều kiện". Tôi cay đắng à lên một tiếng.
Tôi bảo họ: "Anh ấy có những người bạn thật tốt, luôn ở bên bảo vệ, bao che cho, dù là đúng hay sai. Mỗi lần các anh đến, em bưng nước; mỗi lần các anh nhậu, em mua đồ nấu ăn rồi rửa chén, mua bia thêm cho các anh. 10 năm nay, em không coi các anh là bạn nữa mà coi như anh em ruột thịt. Ngày hôm nay, anh ấy đâm em một nhát, hai anh mỗi người đâm thêm em một nhát. Cuối cùng, em hiểu các anh chơi với em là vì anh ấy, làm bạn với em cũng chỉ vì an🌃h ấy mà thôi, chưa từng coi em là bạn". Tôi rời quán, lúc ấy trời không quá khuya nhưng lần đầu tiên sau chia tay tôi khóc, khóc to lắm. Tôi dựng xe giữa lòng đường bao người qua lại, ngửa mặt lên trời khóc như điên. Trước bao ánh mắt tò mò, tôi thất thểu đi về.
Cả năm sau đó, tôi gần như trầm cảm, không nói được, chỉ ngồi một mình, ai hỏi gì nói nấy. Tôi để một con dao trên gối, dặn lòng mình, chỉ cần bàn tay này dám nhắn tin cho anh, tôi sẽ tự chặt đứt nó. Vậy mà, tôi không nhớ biết bao nhiêu lần đã soạn sẵn tin nhắn nhớ anh; có điều chẳng rõ tôi có gửi nó đi không. Phải nói thêm rằng, lương của tôi so với bạn bè khá cao, thành công đến với tôi sớm hơn bạn bè cùng lứa, thế nhưng tôi không giữ lại gì cho mình mà dành dụm g🌺ửi về lo cho họ hết. Một hôm, vào buổi chiều buồn buồn ngồi nhìn đám đất trống trước phòng trọ, tôi thấy bà cụ đi ngang qua, tự dưng đánh tiếng hỏi bà có biết chủ mảnh đất kia là ai không, mách dùm tôi, tôi muốn thuê đất xin trồng ít rau sạch, hoa và cây cảnh. Bà cụ bảo tôi muốn làm gì cứ làm, đất của bà.
Từ hôm ấy, ngày nào sau khi tan l💦àm tôi đều cuốc đất, trồng rau, trồng cây, cả xóm꧟ bị tôi gõ cửa từng nhà để biếu họ ít rau sạch. Bà cụ chủ đất hôm ấy tới tìm tôi hỏi: "Có muốn mua đất không, tao bán cho". Sau khi vợ chồng bà chia cho con cái còn dư hơn 600m2 đất, bà chia đôi bán, bảo bán cho tôi 300m2 giá 150 triệu. Trong túi tôi vẻn vẹn còn đúng 300 ngàn. Tôi bảo bà rằng mình thích lắm nhưng không đủ tiền. Bà bảo: "Cứ lấy đi, chừng nào có tiền trả bà". Tính tôi không muốn nợ nần ai, ngay chiều hôm ấy tôi đem chiếc xa cà tàng ra tiệm sửa xe đầu hẻm bán được hơn 5 triệu, định bụng đem trả bà trước 5 triệu, còn vài trăm ngàn mua xe đạp đi làm. Ai ngờ, đến tối, ông bà ra chuộc xe về, bảo tôi hàng tháng trả tiền cho ông bà đến khi nào hết thì thôi, ông bà không thiếu tiền nên không gấp gáp gì. Vậy là tôi có đất.
Tháng ấy, tôi mua tôn, gọi thợ làm cho cái nhà tạm hơn 20m2, chia đôi 2 phòng và dọn ra sống ở đó. Khi đó một bên dải đất khá rộng chỉ có túp lều tôi trơ trọi trên đất trống. Mọi người trong xóm đều bảo tôi quá liều mạng, thân gái một mình mà không sợ, tôi nghĩ: "Đời tôi còn gì nữa để mà sợ". Tôi nuôi thêm 2 con chó vừa làm bạn, vừa coi nhà, mỗi tháng giữ lại 800 ngàn chi tiêu, mua phân bón trồng cây, còn lại trả nợ và gửi phụ giúp ba mẹ. Đến cả đồ ăn cho chó đều là do cô gần nhà, làm canteen cùng công ty cho, cô còn thường xuyên cho tôi đồ ăn dư của công ty. Rồi trong𝐆 số bạn bè đại học cũ, có một anh chàng kiên trì theo đuổi tôi gần 2 năm nhưng trước đây lòng tôi không có tâ꧙m tư với người ấy. Trời xui đất khiến thế nào tôi lại gặp và quen chồng bây giờ qua người bạn ấy.
Khi đến với🌄 tôi, chồng chưa có gì trong tay. Anh hiền lành, hiểu chuyện, thông cảm và bao dung cho những ký ức của tôi. Chúng tôi cưới🌃 nhau sau hơn một năm yêu rồi cùng xây dựng mái ấm từ chính lều tôn của tôi. 3 năm sau, chúng tôi đã xây được một ngôi nhà khang trang đẹp đẽ và sinh 2 con trên mảnh đất mà tôi mất gần năm rưỡi để trả nợ cho chủ. Rồi chủ thương tình, bán thiếu cho nốt 300m2 đất còn lại, giờ giá trị mảnh đất đã gấp gần 20 lần ban đầu. Cuộc sống của tôi khá bình lặng, vợ chồng đi làm về cùng nhau vun vén tổ ấm. Tôi rất hạnh phúc và mang ơn ông trời vì ông ban tặng cho tôi người đàn ông tuyệt vời đến thế.
Hỏi tôi có còn yêu người cũ không, tôi nghĩ tình cảm tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn. Hỏi có hận anh không, tôi nghĩ không. Sau chia tay vài năm, chuyện tình c﷽ảm của anh đã đổi vài người. Có thời gian anh định quay lại nhưng tôi không cho phép mình rơi vào hố sâu một lần nữa. Tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè, gia đình, họ hàng anh, bất kỳ lúc nào họ hỏi thăm tôi đều sẵn sàng; kể cả ma chay hiếu hì, tôi vẫn trọn tình nghĩa với họ. Dẫu sao, giữa tôi và anh, một chặng đường dài có nhau, không còn là bạn thì những người thân bên anh một thời gian dài họ vẫn coi tôi là một phần của gia đình họ. Cũng may mắn vì tôi gặp được chồng tôi bây giờ, sống một cuộc đời đơn giản, chân thành và bình yên.
Tôi kể câu chuyện dấu lặng buồn để chia sẻ với các bạn. C🌌uộc sống có lúc đưa ta vào cùng cực của đau khổ, quan trọng chúng ta có đủ nghị lực và bản lĩnh vượt lên sự đau khổ ấy hay không. Đừng 🎶làm vì bất kỳ ai, chỉ cần làm vì sự thanh thản cho bản thân ta là đủ.
Diệp
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc