Thời còn là sinh viên, chúng tôi - 8 người ở cùng một phòng trong🌟 ký 📖túc xá, chưa có smartphone, mọi người thoải mái trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Những câu chuyện buồn vui từ những miền quê khác nh🦹au đều được sẻ chia, căn phòng luôn rộn rã tiếng cười. Có nhiều hôm chúng tôi còn thức đến tận 2h- 3h sáng để "tám" chuyện, thỉnh thoảng có xảy ra cãi vã nhưng rồi tất cả đều bỏ qua hết.
Bẵng đi mấy năm gặp lại, chúng tôi ngồi bên nhau ôn kỷ niệm xưa mà vui thú, tự🎀 hào. Ai cũng khẳng định đó là khoảng thời gian đẹp và đáng nhớ nhất, có chút gì đó luyến tiếc.ꦐ..
Cũng vào thời gian ấy, chúng tôi bắt đầu có những m💫ối tình, biết hò hẹn. Mỗi lần cà phê, cả hai cùng nhìn nhau, trò chuyện với nhau rất nhiều, có cả e thẹn,꧑ ngại ngùng và trìu mến, sau đó dần thân mật hơn, sẻ chia nhiều hơn, nhưng đó là thời điểm chưa có smartphone...
Còn bây giờ, mặc dù chúng tôi sống chu𒁃ng một nhà nhưng mỗi người ôm một thế giới của mình trên điện thoại, máy tính. Chúng tôi bớt trò chuyện với nhau, mỗi người tự thu mình lại. Và chỉ khi chúng tôi mò mẫm vào trang cá nhân của nhau thì mới hiểu người đó đang nghĩ g🦄ì, những hiểu lầm, xung đột không được giải tỏa, vẫn cháy âm ỉ, đến lúc bùng phát thì chia ly...
Đôi lúc, tôi muốn lôi người đó bước ra từ thế giới ảo ấy để nói với tôi rằng mình ghét bạn, mình không hài lòng về bạn, bạn làm vậy sai rồi... Nhưng không, người ấy đã rụt rè hơn, rất ngại giao tiếp và chỉ muốn trò chuyện🥀 cùng smartphone.
Đúng, smartphone đã giúp chúng tôi kết nối cộng đồng, chia sẻ thông tin, thế nhưng nó lấy đi của chúng tôi nhiều quá, nhiều đến mức anh bạn tôi phải thốt lên: "Nếu một ngày không có điện thoại, không có mạng ch♚ắc anh chết quá".
Những tưởng người ta sẽ chết vì đói, vì khát, vậy mà giờ người ta tự giết mình bằng công nghệ, vậy có khác gì sống mà như không tồn tại? Hã൩y để công nghệ phục tùng mình, đừng biến mình thành nô lệ của nó bạn của tôi ạ.
>> Xem thêm:
Chia sẻ bài viết của bạn về cuộc sống tại đây.