Tôi 26, kém chồng 8 tuổi, sau khi học xong đại học tôi kết hôn và tới nay được gần 2 năm, là con gái tỉnh lẻ lấy chồng trên thành phố. Gia đình anh toàn công chức nhà nước, anh cũng có công việc ổn định, thu nhập không cao nhưng tạ🍸m ổn, mọi người nói tôi như "Cᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚhuột sa chĩnh gạo". Gia đình anh có 3 người con, chị gái lấy chồng xa, anh trai lập gia đình và ở riêng, anh là con út nên ở cùng bố mẹ.
Thời gian đầu sống chung do tôi mới ra trường, công việc chưa ổn định nên hay đi sớm về muộn, không dành được nhiều thời gian cho gia đình nên bố mẹ chồng tỏ ra rất khó chịu, dùng những lời lẽ rất khó nghe với tôi: "Bằng đại học cũng chẳng làm gì'', ý muốn nói là chồng tôi nên lấy người cùng cơ quan, công việc sẽ ổn định, giờ lấy tôi thật vất vả.
Sau 2 lần tôi mang thai nhưng vẫn không được làm mẹ, họ đã trở nên khinh ghét, đổ lỗi cho tôi. Họ nói anh không có bệnh, nguyên nhân là do tôi, rồi còn bảo tôi có bệnh thì không được giấu, trong khi tất cả kết quả xét nghiệm của tôi đều bình thường. Tôi khuyên chồng đi khám nhưng anh cứ ậm ừ để đó. Thời gian gần đây bố chồng còn bịa chuyện tôi có mối quan hệ ngoài luồng ở bên ngoài, ông nói có người nhìn thấy tôi sáng nào cũng đi làm cùng người đàn ông xa lạ, ngồi sau xe rất tình cảm, rồi về kể với chồng tôi. Trong khi đó từ ngày lên đây tôi toàn đi làm một mình, thỉnh thoảng có chở bà con họ hàng đi chơi đâu đó thôi.
Ông bà gọi đ🐲iện cho con gái nói xấu tôi đủ điều, toàn là những chuyện không đâu vào đâu như tôi không biết ăn nói, ăn sáng không biết mời chào, đi làm sớm cũng không chào..., vài lần đi làm sớm không gặp mọi người nên đúng là tôi không chạy lên nhà để chào thật. Ngày mới về ông bà bảo với tôi là con dâu bố mẹ cũng yêu thương như con gái, vậy mà soi tôi từng ly từng tý rồi đi kể linh tinh.
Tôi không phải trẻ con mà không biết thế nào là lễ phép, tôi vẫn vui vẻ cư xử đúng mực. Khi có việc gì cần thiết tôi vẫn xuống xin ý kiến ông bà, các khoản chi tiêu trong gia đình tôi luôn đóng góp đầy đủ. Nếu đã thông cảm cho nhau thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, nhưng một khi cứ moi móc ra để nói thì chuyện bé xé ra to. Chồng tôi là người đứng giữa mối quan hệ giữa vợ và gia đình nhưng anh không hề có phản ứng hay ý kiến gì, ai nói gì anh cũng nghe rồi lại về tra khảo, chỉ trích tôi.
Tôi có ý muốn ra ngoài ở riêng để tự lập, cũng là cho tâm lý thoải mái để thuận tiện việc sinh con sau này vì hiện tại tôi bị streꦅss nặng, gần như vô cảm với mọi thứ. Chồng tôi không đồng ý, anh nói nếu là vợ anh thì phải sống cùng bố mẹ và thích nghi, hoà hợp yêu thương gia đình anh. Điều anh không hề biết là gia đình đâu có yêu thương tôi, họ đang muốn đẩy tôi ra khỏi nhà, tìm đủ mọi cách phá vỡ hạnh phúc của tôi.
M﷽ới lấy nhau gần 2 năm, trải qua hai lần sinh nhật tại nhà chồng nhưng cả hai lần tôi khóc rất nhiều. Năm ngoái sinh nhật tôi bị mẹ chồng mắng phải chạy vào nhà vệ sinh khóc vì sợ ai đó nhìn thấy, năm nay sinh nhật thì chồng không nhớ dù điều tôi cần chỉ là một lời chúc. Nhiều lúc tôi đặt địa vị vào chồng, thấy anh cũng rất khó xử, tôi muốn cố gắng để hoà hợp nhưng đâu phải bản thân cố gắng là đủ. Tôi không đổ lỗi cho ai nhưng muốn tìm được lối đi cho chính mình.
Hình như tất cả những người phụ nữ khó khăn chuyện con cái đều không có tiếng nói trong gia đình chồng và tôi cũng lâm vào hoàn cảnh như vậy, không có được sự tôn trọng. Chúng tôi vẫn sống chung nhưng không khí nặng nề lắm, nhiều khi đi làm tôi không muốn bước chân về nhà. Những bước chân nặng trĩu đó không biết có thể bước tới khi nào, tôi không tìm được nguồn động viên an ủi, điều ♌nhận lại được từ chồng là sự im lặng đến đáng sợ. Nhà bố mẹ đẻ ở xa nên tôi ít về được. Tôi phải làm gì khi rơi vào hoàn cảnh nàܫy? Rất mong nhận được lời khuyên từ bạn đọc.
Hoa