Hôm n♚ay tròn 2 năm kể từ ngày tôi và Hương quen nhau. Giờ đây, tôi thực sự hạnh phúc với đứa con bé bỏng mới chào đời. Bây giờ tôi đã là một người cha, niềm hạnh phúc này khiến tôi không cầm được giọt nước mắt vui sướng. Hương ôm con vào lòng mà đôi mắt đỏ hoe, rưng nước mắt, nở nụ cười thật hạnh phúc. Hương bảo “Anh ơi chúng mình đặt tên con là gì đấy?”. Tôi xúc động nghẹn ngào nhìn đứa con bé bỏng với đôi bàn tay nhỏ xinh, đang ngủ say trong vòng tay âu yếm của Hương, hai má ửng hồng, cái miệng chúm chím trông rất đáng yêu.
Bao cảm🔜 xúc ùa về trong tôi, tôi còn nhớ như in cái ngày đầu tiên tôi gặp Hương. Đó là một ngày trời thu mát mẻ, như thường lệ tôi chạy bộ dọc bờ hồ. Làn gió thu thổi nhè nhẹ, tôi hít thở không khí trong lành của buổi bình minh và nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Chợt tôi thấy một cô gái đang cầm trên tay một chiếc tablet và say sưa với những ca khúc âm nhạc qua chiếc tai nghe nhỏ bé và ngân nga hát. Không hiểu tại sao tôi lại có một thiện cảm với cô gái này đến thế.
Giữa chốn thị thành nhộn nhịp, tấp nập bon chen🃏, tôi lại thấy được một cô gái rất hồn nhiên, say đắm trong thế giới của riêng mình. Tôi sững sờ đứng lặng nhìn cô gái đấy. Đột nhiên, tôi trông thấy một kẻ chạy vụt ngang qua và giật lấy chiếc tablet từ tay cô gái đó. Cô gái kêu to: “Cướp”. Tôi thấy thế liền đuổi theo hắn ta. Có lẽ do thường xuyên chạy thể dục mà tôi nhanh chóng đuổi kịp hắn. Tôi tóm lấy hắn sau một cuộc ẩu đả. Cuối cùng tôi đã dành được chiếc tablet và tất nhiên tên trộm được đưa đến đồn công an. Tôi trả lại chiếc tablet cho cô gái. Chả hiểu sao tôi lúng túng và bối rối hơn bao giờ hết, chỉ mấp máy được câu “tablet của bạn đây”. Cô gái vừa run sợ, vừa nở nụ cười âu yếm cảm ơn tôi.
Tôi cảm thấy hạnh phúc và vui sướng như được nhận ♕thưởng gì đó mà mình rất quý trọng. Tôi đưa tay gãi đầu “ừ không có gì mà”. Sau một cuộc trò chuyện tôi mới biết cô gái đó tên Hương, là sinh viên năm cuối của trường đại học sư phạm Hà Nội. Chiếc tablet đó chính là vật bất ly thân của em. Em luôn mang nó bên mình để phục v🃏ụ cho học tập và trong tất cả mọi việc trong cuộc sống. Nó đã giúp ích cho em rất nhiều và trong đó còn lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của em.
Chúng tôi nói chuyện và cùng xin số, rồi thường xuyên liên lạc. Và dĩ nhiên tablet chính là sợi dây kết nối với chúng tôi. Càng tiếp xúc, tôi càng thấy Hương là một người con gái dễ thương, hiền lành và cao thượng. Sau quãng thời gian liên lạc khá nhiều vớiꦇ nhau, hiểu rõ về nhau hơn, chúng tôi đã nảy sinh tình yêu với nhau.
Và giờ tôi đã có một gia đình thật hạnh phúc. Tablet chính là cầu nối riêng giữa chúng tôi. Nó là nơi lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ của tình yêu mà cả hai dành cho nhau. Đầu🅰 tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ “Phải rồi, đặt tên con là Tĩnh nhé em, nhưng anh thích chúng mình gọi tên con ở nhà là tablet nhé”. Hương nhìn tôi mỉm cười “con tablet là chứng minh cho tình yêu của chúng mình”. Tôi và Hương đang hướng nhìn về tablet đang nằm ngủ trông thật ngoan. Chúng tôi bồi hồi nhớ lại ngày xưa và đem chiếc t🍸ablet ra xem lại những kỷ niệm đã qua của hai đứa, rồi ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ của ngày hôm nay.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây hoặc [email protected].
Cuộc thi viết "Trải nghiệm cuộc sống cùng tablet" do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Công ty điện tử Samsung tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Chương trình diễn ra trong 6 tuần từ ngày 15/8 đến 25/9. |
Đinh Thị Thảo Anh