Nhà có 2 anh em, từ bé em luôn quấn lấy anh đòi kẹo, đòi bế, để rồi lúc nào cũng bị lũ bạn chọc em là “cái đuôi nhỏ của anh”. Thế rồi, qua bao năm, anh lớn lên, và em cũng lớn. Anh 18, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Tuy nhiên, không như những người cùng trang lứa khác, bước vào cánh cổng trường đại học cao xa và đầy ắp ước mơ, anh lại lựa chọn một c🐻on đường khác, con đường bảo vệ cho Tổ quốc thân yêu.
Anh nói: “Tuy anh là người lớn, phải mang trách nhiệm chăm lo gia đình, thế nhưng bây giờ em cũng lớn, cũng phải có trách nhiệm như anh. Ước mơ của anh là đi đến nơi địa đầu của Tổ quốc, tuy vất vả gian nan, nhưng đó là con đường mà anh chọn. Những việc anh làm trước đây, đến lúc em thay anh lo lắng cho gia đình này. Anh đi rồi sẽ về". Nghe những lời đó, mẹ nghẹn ngào, em chỉ biết níu lấy anh. Em sẽ tạm xa tiếng kêu anh hai mỗi khi đi học về, nhớ lắm mỗi lần chạy ra sau vườn, cùng anh hái ổi, nhãn, rồi 2 anh em vùi đầu vào ăn mà cười như nắc nẻ. Anh đi, còn bao hoài bão ở ꦏphía trước, con đường anh chọn thật lắm chông gai nhưng nụ cười của anh vẫn luôn ấm áp như ngày nào.
Thế rồi em cũng lên đại học và cũng có cơ hội được đi ra thăm anh. Em muốn gặp anh để chia sẻ món quà nho nhỏ. Em nghĩ anh sẽ rất thích nó, một chiếc máy tính bảng, chiếc Galaxy Tab 3, món quà em được dì Mai cho dịp thi đậu đại học. Ngày em lên tàu,༒ bố mẹ đứng đó dặn dò rất nhiều, em dùng Tab ghi lại lời mẹ, lời bố, cùng chụp những bức ảnh đem ra cho anh xem. Trong máy, em đã lưu rất nhiều thứ, những dòng nhật ký em đã viết, em đ▨ã chép nó vào từ chiếc máy tính ở nhà, những câu truyện, bài hát em sưu tầm mà em nghĩ rằng nó sẽ làm cho anh vui những ngày nơi phương xa. Con tàu lênh đênh trên biển 5 ngày, là 5 ngày em và mọi người vật lộn với những con sóng, em vừa mệt nhoài vừa thương anh, chắc ngày anh đi cũng chỉ có một mình, không ai chăm lo và vất vả như thế này.
Đến đảo, điều đầu tiên em🌺 tìm kiếm là nụ cười của anh. Em muốn xem nó còn ấm áp như ngày xưa không, nụ cười luôn chiếu sáng mỗi khi em bên cạnh, nó không còn xa nữa mà rất gần, gần như ngày em còn bé. Bên cạnh em là chiếc Tab, nó mang đến cho anh một gia đình thu nhỏ, có ওem, ba và mẹ, những ký ức mà em lưu giữ, anh ôm em, cùng xem và cùng khóc. Dù có văn thơ đến mấy, em cũng không thể nói được cảm giác của mình lúc này.
Bên anh, chiếc tab và hình ảnh của ba mẹ, em thấy mình vẫn còn là cô bé như ngày nào. Những bài hát mà anh hay đàn và hát cho em nghe, anh em mình cùng hát, em cũng lưu lại và để trong đó. Em đem đến cho anh không chỉ là một chiếc máy, mà là tất cả gia đình mình. 🍸Em muốn để lại nó cho anh, để anh không còn buồn nữa và mỗi khi nhớ nhà, anh có thể lấy ra xem. Em nghe nói, bây giờ mạng di động đã ra đến đảo rồi, tuy trên đảo có máy tính nhưng không phải ai cũng có để sử dụng. Bây giờ có tab, em lúc nào muốn cũng nghe được giọng của anh. Có nó, anh sẽ lên mạng, đọc tin tức mỗi khi có thời gian. Hiện em có thể khoe với anh một thứ, FB của em, hình của em và gia đình mình. Anh có thể cũng lập một c🐈ái chứ nhỉ, để còn biết được tình hình của em gái nữa.
Những ngày ở đảo, em được anh dẫn đi thăm thú ở nhiều nơi, được nghe anh và các bác, cô chú và anh chị ở đây hát và đàn ghita rất hay. Những lúc như thế, em tranh thủ dùng Tab ghi lại, để mẹ và bố ở nhà còn có thể xem cùng anh em mình, vui quá anh nhỉ. Ngày chia tay anh, 2 anh em mình ômꦡ nhau khóc như 2 đứa trẻ, em đã hứa với anh sau này sẽ không khóc nữa. Em là một người lớn hẳn hoi và anh cũng thế. Bây giờ bên 🦩anh là chiếc Tab này, nó sẽ như gia đình mình vậy. Con đường anh đi sẽ có thêm một người bạn đồng hành. Tab, gia đình, anh và em. Tab, kết nối gia đình mình, kết nối Trường Sa.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây hoặc [email protected].
Cuộc thi viết "Trải nghiệm cuộc sống cùng tablet” do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Công ty điện tử Samsung tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Chương trình diễn ra trong 6 tuần từ ngày 15/8 đến 25/9. |
Trần Thị Thu Hương