Không có lựa chọn, hàng ngày đi làm tôi buộc phải gửi xe ở ngoài đường. Mỗi cuối ngày khi lấy lại xe, việc đầu tiên của tôi là phải đi vòng quanh xe gom các loại tờ rơi. Kính lái, bốn cửa sổ, kính hậu, hầu như chỗ nào cũng được gắn một vài tờ giấy - nhỏ🍸 thì như cardvisit, to thì bằng nửa tờ giấy khổ A4.
Những tờ giấy được cài chi chít, trời nắng thì nhặt ra thôi đã mệt. Hôm nào trời mưa, những tờ giấy này mủn ra nhoe nhoét ở kính. Đã có lần, không biết người ta dùng chất liệu gì dán quảng 🌜cáo vào xe của tôi mà tôi phải mang xe ra cửa hàng spa để xử lý mới sạch vết dán. Tệ hại nhất là những tờ giấy này được gắn dưới cần gạt nước kính lái, bám vào kính không xử lý kịp nhưng vết bẩn khiến tầm nhìn của tôi bị phân tâm khi lái xe.
Nhìn cái c🉐ách rải tờ rơi như trong video, không biết bao nhiêu tờ giấy quảng cáo được dán mỗi ngày. Tôi nhẫn nại gom hết vào một túi ni lông để trong xe rồi vứt ra thùng rác. Nhiều người tiện tay tháo ra trong bực bội liền vứt ngay xuống đường, rác cũng vì thế mà đầy đường. Trong tâm trạng như vậy, hầu như chẳng ai buồn quan tâm xem nội dung những tờ giấy này viết cái gì. Tôi thấy đây là một cách rao vặt không hề hiệu quả, tốn nhân lực, nhưng không hiểu sao vẫn được duy trì nhất là trong thời buổi công nghệ thông🐻 tin này.
Mở rộng ra, không chỉ chuyện này, màꦉ còn chuyện l🧸ên tận cửa các căn hộ chung cư để phát tờ rơi. Thế mới thấy, an ninh ở Việt Nam thật sự lỏng lẻo.
Độc giả An Huy