Hôm trước nhà tôi có giỗ, anh em gặp mặt đông♏ đủ, cậu em họ mới đi phượt bằng ôtô xuyên Việt về kể thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện. Chợt mắt cậuꦕ sáng lên khi kể về kỷ niệm “va chạm” với cảnh sát giao thông (CSGT) tại thành phố Đà Nẵng, câu chuyện làm mọi người đi từ ngạc nhiên tới thích thú.
Theo lời kể thì cậu em tôi mới lần đầu༒ vào Đà Nẵng, không biết đường nên bị lạc, loạng quạng thế nào chạy vào đường cấm. Thấy bóng CSTG trước mặt cậu phát hoảng và tự nhủ “thôi chết rồi, lại mất nửa bình xăng”. Sau thủ tục chào hỏi, đồng chí CSGT từ tốn nói với “khổ chủ” rằng: “anh đi sai đường rồi, đường này là đường một chiều, anh cần đi hướng nào để em chạy xe trước dẫn đường cho anh”. Cậu e꧙m tôi đưa tay lên hết véo tai lại... cấu mũi vì tưởng rằng đang mơ, giấc mơ giữa ban ngày. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, anh CSGT còn vẫy tay chào rất thân thiện.
Thực ra chuyện này mà diễn ra ở nước ngoài thì hết sức bình thường, nơi mà ꦯvai trò của CSGT là chỉ dẫn, nhắc nhở và chỉ phạt khi thấ🌊y thực sự cần thiết trong trường hợp tài xế cố tình phạm luật.
Ở Việt Nam thì sao nhỉ? Đâu đó vẫn nghe thấy những câu chuyện cánh lái xe kể về thành tích đối phó với CSGT. Sự tương khắc giữa C♑SGT và cánh tài xế thật khó tránh khỏi khi mà một bên chuyên “soi” để bắt lỗi, bên còn lại thì tìm mọi cách để đối phó và … chạy trốn. Hình ảnh gần giống với con sói và con thỏ trong phim hoạt hình “Hãy đợi đấy” nổi tiếng một thời của Liên Xô.
Giá như ở đâu CSGT cũng làm việc giống như cách làm của đồng chí ở Đà Nẵng theo lời kể của cậu em tôi. Giá như tài xế nào cũng nắm vững và tuân thủ luật giao thông đường bộ. Khi đó hình ảnh “đối đầu” thường thấy giữa CSGT và tài xế tại Việt Nam sẽ không còn nữa, sẽ chỉ còn lại sự thông cảm, giúp đỡ lẫn nhau và những cái vẫy tay thân thiện như câu chuyện ở t💃rên.
Độc giả Duy Tuấn
Biên tập Lương Dũng
Liên hệ: [email protected]