From: C.M.T.
Sent: Friday, September 18, 2009 10:57 AM
Gửi anh Tiến,
Đọc bài tâm sự của anh, tôi thật sự thông cảm cho anh với cương vị của một người vợ có chồng sống bên nhà mình. Anh đúng là bất hạnh khi có người vợ không biết lắng nghe, không chăm sóc chồng đúng nghĩa, gia đình vợ không thông cảm, thương yêu. Từ bài viết của anh tôi liêಞn tưởng đế🌳n câu chuyện của đời mình.
Tôi lấy chồng đã gần 1 năm, chồng tôi là người tự lập, xa gia đình lập nghiệp và cũng là ngườ𝓡i “lập dị và đơn độc” giống như anh (nhưng chỉ đối với tôi và gia đình tôi thôi). Chúng tôi đã yêu nhau chân thành và quyết định tiến đến hôn nhân sau 2 năm yêu nhau (mặc dù trong thời gian đó chúng tôi nhìn nhau nhiều hơn là nói chuyện cùng nhau).
Tôi là đứa con gái duy nhất của ba má tôi💎, từ nhỏ tôi đã sống trong tình yêu thương của gia đình mặc dù nhà tôi không giàu có (ba má tôi làm ăn thất bại và đã bán nhà năm tôi 15 tuổi, kể từ đó chúng tôi ở nhà thuê cho đến bây giờ). Nhưng tôi chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì. Tôi cũng xin nói thêm rằng tôi có một người chị và một người anh cùng mẹ khác cha. Chúng tôi cùng sống chung một nhà, và rồi anh chị tôi có gia đình, đều ra ở riêng.
Ngày tôi quyết định lấy chồng là ngày mà ba má tôi buồn và lo lắng nhiều nhất, ba sợ tôi sẽ khổ giống như anh chị mình vì không chọn đúng người. Gia đình chồng tôi ở miền Trung, khá giàu có, tuy nhiên anh lại giản dị hơn so với anh chị em của anh, anh không thích nhờ vả gia đình꧃ mình. Ngày quyết định lấy anh tôi không hề nghĩ đến tài sản hay nhà cửa gì của anh cả, gia đình tôi chỉ có yêu cầu duy nhất đối với anh và g♐ia đình anh là hãy cho phép chúng tôi ở cùng với ba má tôi cho đến khi chúng tôi có riêng một căn nhà (vì anh dự định khi chúng tôi lấy nhau, chúng tôi sẽ ở cùng nhà với anh chị của anh). Khi chuẩn bị đám cưới, ba tôi đã nói rằng sợ tôi lấy chồng sẽ khổ giống anh chị của tôi, và cũng từ câu nói đó chồng tôi tỏ ra căm hận, luôn giữ câu nói đó trong lòng cho đến tận bây giờ.
Và rồi chúng tôi cũng cưới nhau vào đúng ngày Noel 2008. Mọi chuyện bất hạnh của đời tôi cũng bắt đầu xuất phát từ sau tuần trăng mật. Anh tỏ ra là người khó chịu, không quan tâm đến cảm xúc của tôi, anh sống cùng tôi như một cái bóng mặc dù tôi hết lòng thương yêu và chăm sóc anh, g﷽ia đình tôi luôn luôn tôn trọng anh, không bao giờ dám làm anh phật ý. Ba má tôi chưa bao giờ n꧒ói nặng anh lấy một lời, má tôi lo lắng cho anh từ ly cà phê đến đến chén cơm, ly nước.
Để chúng tôi có điều kiện sinh hoạt tốt hơn, ba tôi quyết định thuê một căn nhà thật to và đầy đủ tiện nghi có 4 phòng riêng biệt và cho phép 2 gia đình của anh chị tôi và các cháu cùng về ở, chung nhau phụ giúp ba tiền nhà hàng tháng. V⛦ợ chồng tôi là tương đối làm có tiền nhiều hơn là anh chị mình, nên tôi muốn góp tiền với ba nhiều hơn một tí. Tôi xin thưa với anh là tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay bắt chồng mình phải đưa tiền tháng cho tôi vì tôi đi làm cũng có tiền để phụ gia đình mình.
Bắt đầu ngay tháng đầu tiên thì chồng tôi đã tự nguyện phụ giúp gia đình tiền nhà và tiền cơm của 2 vợ chồng. Và rồi sau 2 tháng cưới nhau tôi có thai, những tưởng anh sẽ thay đổi và vui vẻ hơn, nhưng không, anh ngày càng tỏ vẻ lập dị, không thích sự quan tâm chăm sóc của vợ. Tôi đã trở thành bà bầu bị trầm cảm, nh𝓰ưng gia đình tôi thì không 💦ai biết điều đó. Tôi luôn khóc mỗi khi chỉ có một mình. Chồng tôi đi nhậu nhiều hơn, có khi hơn 12h đêm nhưng má tôi vẫn vui vẻ thức chờ cửa. Anh muốn tôi là lúc nào anh đi chơi về cũng phải cười tươi không được nói gì.
Rồi một ngày khủng khiếp của tôi đã đến, mẹ chồng tôi gọi điện vào cho tôi và cấm tôi không được lấy tiền hằng tháng của anh nữa, vì “đó là lý do khiến anh bức bối” (theo lời của mẹ anh). Đất trời như sụp đổ với tôi khi mẹ chồng tôi không ngớt lời xúc phạm ba má tôi rằng ba má tôi là người không ra gì. Tôi thấy mình yếu hèn và nhu nhược quá, chưa báo hiếu được ba má lấy một ngày mà nay còn để ngườඣi khác xúc phạm.
Và tôi hứa với mẹ chồng rằng tôi sẽ không lấy một đồng nào của chồng tôi nữa. Và cũng từ đó, chồng tôi có ý định thuê nhà ra riêng. T𓃲ôi quyết định không đi cùng anh vì tôi đang mang thai, tôi cần những điều kiện chăm sóc tốt nhất cho mẹ con tôi, và tôi đã để anh ra đi một mình. Vợ của anh Tiến thật hạnh phúc khi tình yêu của anh đã chiến thắng cái tôi của mình, nhưng còn chồng tôi thì không. Anh đã quyết định thuê nhà ở riêng một mình khi tôi đang mang thai tháng thứ 5.
Tôi như một bà mẹ đơn thân cô độc, đêm xuống một mình vật vã vì những cơn vọp bẻ, nhưng có ai biết. Tôi không muốn má tôi lên ngủ cùng vì không muốn má thấy tôi khóc hàng đêm. Nhưng tꦑôi cũng cố gắng 2 ngày cuối tuần qua nhà anh thuê ở với anh, dọn dẹp nhà cửa và ủi quần áo đi làm cả tuần cho anh. Tôi đã làm như thế trong suốt 2 tháng qua. Ba má tôi rất buồn nhưng cũng không nói gì. Nhưng ngược lại chồng tôi lúc vui lúc buồn rất thất thường mà không bao giờ chia sẻ với vợ bất cứ điều gì dù lớn hay nhỏ.
Bây giờ đây khi thai của tôi đã hơn 7 tháng thì tôi đã thật sự mệt mỏi, không muốn di chuyển nữa. Tuần trư🃏ớc tôi có dấu hiệu dọa sinh non, tôi đã yêu cầu anh ấy qua ở với tôi vài ngày cuối tuần, nhưng mỗi lần về nhà anh lại không vui, làm cho tôi thấy căng thẳng hơn. Những cơn🦄 gò của tử cung chịu ảnh hưởng tâm lý vì thế mà càng nặng hơn.
Tôi thật sự đau khổ khi chồng tôi không dẹp bỏ được cái tôi của mình vì tâm lý ăn bám nhà vợ (như tâm lý của nhiều người đàn ông khác sống trong nhà vợ) và điều này đang dần hủy hoại hạnh phúc vợ chồng của chúng tôi… Câu chuyện của tôi còn rất nhiều, nhưng tôi chỉ muốn chia sẻ cùng anh Tiến như꧟ thế, mong anh suy nghĩ lại xem anh có làm cho vợ buồn mà sinh ra tín🉐h tình như thế không?
Chúc anh vui và tìm lại được hạnh phúc.