Luật sư Khanh Huỳnh chia sẻ bài viết về chuyện ăn Tết giãn cách thời Covid-19 của người Việt tại Mỹ:
Sau ngày tết ông Táo, tôi đã có kế hoạch cho ngày tết ở Mỹ của mình. Cũng như mọi năm, tôi sẽ xin mẹ phần thịt kho hột vịt và canh khổ qua. Bánh tét thì bà con của tôi có người nấu. Tôm khô, củ kiệu, mứt ở ngoài chợ Việt Nam rất nhiều. Dưa hấu, bưởi, thậm chí là mãng cầu, dừa đu đủ, xoài cho mâm ngũ qꦉuả miền Nam cũng có đủ. Trà thơm, bia ngon, rượu tốt thì nhà tôi lúc nào cũng có đầy. So với cái tết năm xưa, thức ăn ngày tết của tôi không khéo còn đủ đầy hơn hẳn.
Bông hoa là vấn đề luôn gây cho tôi nhiều buồn bã. Ngoài mấy chậu cúc đại đóa ra rất ít những loại bôn🍷g hoa giống như chợ bông miền Tây. Chợ tết ở Little Saigon cũng chỉ có mai ꧃Mỹ, cành đào, sen đá các loại, cùng mấy loại hoa cúc gì đấy màu tím. Thứ khiến tôi thèm thuồng nhất là hoa mai năm cánh thì không có.
Năm nay cái tết của tôi lại mang thêm nỗi buồn Coℱvid-19. Không có hội chợ🅠, không có chợ bông, không có đi chùa, không có múa lân, thậm chí là đi thăm mẹ và bà con họ hàng cũng không có.
>> Nỗi sợ về quê ăn Tết, cả chung cư cách ly
Tết Nguyên đán chỉ là "nạn nhân" cuối cùng của một năm Covid. California đã được áp dụng các lệnh phong tỏa ở những mức độ khác nhau từ tháng ba năm ngoái. Tháng🎃 12 vừa rồi quận hạt nơi tôi sống thậm chí bị quá tải bệnh viện và bị áp lệnh phong tỏa nghiêm ngặt, tới nỗi nhưng người không sống cùng nhau bị cấm tụ tập. Ngày giáng sinh, tôi mang thức ăn để trước cửa nhà mẹ rồi chúng tôi gọi video call cho nhau để cùꦿng ăn giáng sinh.
Bữa cơm tất niên năm nay chắc cũꦗng vậy, chỉ là thức ăn sẽ đi từ nhà mẹ sang nhà tôi. Mẹ tôi đã được tiêm mũi vaccine đầu tiên nhưng những ngừơi còn lại trong gia đình thì 𓂃chưa. Vì vậy chúng tôi sẽ vẫn nghiêm túc chống dịch.
Buồn nhất là năm nay cái tết của tôi sẽ phải thiếu vắng một số người. Một bác người quen đã ra đi vì Covid. Lần gặp cuối cùng, tôi tới qu𝔍ầy bán vàng của bác trước tết năm rồi mua chút nữ trang làm quà. Bốn người quen khác cũng bị bệnh, dù đã phục hồi nhưng giờ có "mướn" cũng không dám gặp nhau. Sau khi chúng tôi được chích ngừa thì may ra.
Nguyên nhân nước Mỹ ra tới nông n💫ỗi này thì ai cũng biết rồi. Nhiều người tới giờ này vẫn không chịu đeo khẩu trang, bao người dù có lệnh cấm vẫn tụ tập vui chơi, ngày lễ Tạ ơn rồi Giáng sinh cả chục triệu người lên máy bay mặc dù CDC khuyến cáo không đi.
Tôi cảm thấy xấu hổ🍬 khi phải kể lể chuyện ở Mỹ ℱđể khuyên can người khác, nhất là khi lời khuyên đó đại khái là "Thấy vết xe đổ của Mỹ thì các bạn nên tránh".
Năm nay, người Việt Nam ai ở đâu nên ăn tết ở đó. Nếu không thì hoàn toàn có thể sẽ có một đợt dịch mới. Thật lòng thì người chết không thể ăn tết mà người thân cũng sẽ mất Tết. Người bệnh cũng khô♋ng thể ăn tết mà phải đi trị bệnh. Về quê mà dịch bùng phát ở nơi mình tới thì có thể sẽ bị mắc kẹt trong vòng phong tỏa. "Hên" hơn chút thì trở về nhà sa🌜u chuyến về quê lại có thể bị cách ly cả khu phố cũng chưa biết chừng. Rồi thì lịch trình bị công khai, người khác không dám tới gần, thật sự rất khổ sở.
Ở California dù bà con họ hàng sống rất gần nhau nhưng chúng tôi đã mất Tết, mất hết mọi ngày lễ của cả năm chỉ vì những người ích kỷ không chịu chấp nhận "mất mát" là chỉ nằm nhà giãn cách xã hội triệt để chừng một tháng. Một cái tết quả không là gì so với những thứ mà người Việt có thể mất nếu chỉ nghĩꦅ tới cái tết trước mắt.
Tết năm nay, tôi chỉ mong mọi người trên ♏trái đất nghiêm túc chống dịch. Vaccine🎉 đã có, chỉ cần chống dịch để cầm cự tới lúc được tiêm phòng là xong.
Tꦺôi mong người Việt nhìn vào nước Mỹ để có một cái nhìn thực tế hơn về những hậu quả khi một số người dân cứ bám lấy niềm vui trước mắt mà quên khuấy tác động lâu dài.
>> Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.