Tết năm nào vợ chồng tôi năm nào cũng về thăm Vú. Ảnh do tác giả cung cấp. |
Mẹ già như chuối chínꦉ cây... Lúc xin phép rồi đặt vé máy bay, chỉ mong sao được về sớm nhất, nhanh nhấꦗt để gặp Vú, đâu có nhìn xem lịch ta, lịch tây như thế nào. Xong xuôi, khi nhìn lại mới hay mình phải rời quê nhà đúng ngay mồng hai Tết! Tiếc ngẩn ngơ nhưng rồi tự an ủi: về được còn hơn không thể về.
Ngày gặp lại, Vú nắm tay chúng con nhưng Vú không nhận ra đây là con trai lớn và đây là con dâu. Chồng con không nói ra, nhưng nhìn vẻ trầm ngâm của anh, con biết, anh rất buồn. Anh cố gắng nhắc Vú nhớ, năm nào anh về, bữa cơm sum họp đầu tiên Vú chuẩn bị, bao giờ cũng là cá nục chiên giòn và 🌌canh khoai mỡ - hai món đơn giản mà với anh, rất đưa cơm. Anh nhắc món cá lóc quay Vú hay tỉ mẩn làm để đãi anh trước lúc anh quay🗹 lại xứ người, nhắc xấp bánh tráng dừa béo ngậy Vú gói ghém cẩn thận cất vào hành lý của anh. Vú chỉ cười hiền từ và im lặng.
Con thì nhớ, sau đám hỏi, là Tết đầu tiên làm dâu Vú; sao lòng cứ hồi hộp, hồi hộp... Cô em dâu út bỏ nhỏ: "Vú khó tính lắm 𝕴nha chị. Mua trái cây khôn𒁃g vừa ý là Vú bắt đem đi đổi". Cô em dâu khác nói: "Vú không cho ai cắm bông và chưng trái cây bàn thờ đâu nha chị - dù Vú làm chậm lắm".
Vú chỉ dặn dò con rất ngắn gọn: "Sá💛ng 30 Tết, con tới đây rước ông bà với Vú, sẵn tiện mua dùm Vú vài trái bưởi". Đem bưởi tới, con cứ lo: không biết có vừa ý Vú không? Vừa chuẩn bị mâm cơm cúng, Vú vừa chỉ cho con cách chọn trái cây sao cho ngon, cách kho thịt sao cho mềm mà không nát, kể cho con nghe những món ăn "truyền thống" của gia đình.
Gửi bài dự thi "Xuân Quê hương" của bạn |
Chân yếu, phải di chuyển bằng xe đẩy, lại bị b🥀ệnh tim nhưng Vú vẫn lần từng bước lên cầu thang, đi vài bước lại dừng để thở; nhất định lên lầu để hướng dẫn cách xếp đặt bàn thờ, thắp nhang cầu nguyện.
Sau bữa cơm t𝓀ất niên, Vú đưa cho con hũ mắm thái chay và bảo: "Mồng một, lấy cái này cúng Mẹ của con dùm Vú nha!". Con cảm động vô cùng, và con biết, từ nay, mình sẽ có thêm một người Mẹ nữa - dù lúc ấy, mỗi khi gọi Vú, con vẫn còn ngượn𝄹g lắm.
Con the🍌o chồng đi xa. Hiếm còn cái Tết nào về cùng vui với Vú. Và Tết này, mặc cho không khí rộn ràng ngoài kia, Vú vẫn nằm ngủ, gần như suốt ngày,.
Sáng mồng một Tết, chỉ mong Vú thức dậy để vợ chồng con chúc Tết nhưng Vú vẫn nằm, hơi thở đều đặn... Bất chợt, Vú mở mắt và đưa tay ra. Con nắm tay, đỡ Vú ngồi dậy. Chồngꦐ con nói: "Hôm nay là mồng một Tết đó Vú". Con hỏi: "Vú có biết hôm qua là ngày nào không?". Vú cười thật hiền: "Hôm qua là 30 Tết. Ờ, tháng này thiếu hay đủ? ". Gương mặt Vú thoáng buồn: "Năm nay, Vú không có chưng bông cũng không đi mua trái cây". Tự nhiên, con thấy mắt mình rưng rưng...
Sáng mồng hai, Vú nói: "Tết này, không có ai lì xì cho Vú hết". Cầm bao lì xì chồng con đưa, Vú cất kỹ vào túi áo rồi đột nhiên hỏi: "Tụi con về ăn Tết, chừng nào đi?". Đến phiên anh ứa𝕴 nước mắt khi Vú vừa nắm chặt tay anh vừa nói: "Sao mà vợ chồng con về ít ngày vậy?". Mới hay, dù tóc đã pha sương, hạnh phúc lớn nhất vẫn là còn có Mẹ.
Ngoài kia, dường như nắng vàng hơn, hoa mai rực rỡ hơn. Ký ức về Tết đang dần trở lại với Vú. Đó là món quà mù🎃a xuân có ý nghĩa nhất đối với vợ chồng con để khi quay lại xứ người, lòng cứ dặn lòng: phải cố gắng để Tết năm sau lại về sum họp với Vú, Vú ơi!
Võ Thị Trân Lan