Tôi không đồng ý quan điểm đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão bất cứ lý do nào. Dù đem ra bất cứ lý do nào cũng không thuyết phục được tôi. Vì nếu một người có hiếu thảo họ sẽ nuôi đư🐻ợc cha mẹ mình trong bất cứ hoàไn cảnh nào.
Tại sao ngày trước cha mẹ nuôi được 10 con mà vẫ🥀n nu﷽ôi thêm được ông bà? Họ giỏi còn chúng ta bây giờ quá dở? Hay chúng ta ích kỷ và tính toán hơn họ?
Tôi kể chuyện của tôi để mấy anh chị thấy được trong hoàn cảnh khó khăn nào nếu quyết tâm và siêng năng thì đều vượt qua được. Tôi sinh ra trong gia đình ꦰnghèo. Cho con ăn cũng đã khó nên tôi buộc phải nghỉ học năm lớp 6, dù năm nào cũng là học sinh giỏi.
Cái nghèo đeo đuổi tôi đến hơn năm 30 tuổi. Vì bất tài cộng với làm nhiêu nuôi cha mẹ hết nên hơn 30 tuổi tôi không có tích lũy gì. Đó là lỗi của tôi. Nếu lúc trẻ tôi không nuôi cha mẹ như vậy vì cha mẹ cò🔴n khỏe và trẻ. Tích lũy và cố gắng thì có thể tương lai đã tốt. Tôi nhận ra điều này khi mẹ bị bệnh ung thư.
Tôi nghèo, mẹ cũng không có tài sản. Tiền vô hoá chất không hề rẻ vì mẹ 𝔉bị ung𒅌 thư giai đoạn cuối. Tôi liền nghĩ mình phải cố gắng, phải lo cho mẹ dù có hy sinh thân này. Vì thân này là mẹ đã cho mình. Tôi xin thêm việc làm bán thời gian sau giờ làm việc hành chính. Và vừa đủ nuôi mẹ và tiền thuốc.
Mẹ tôi sống được đến nay là bốn năm, vẫn sinh hoạt như người bình thường. Tôi ước mẹ vô thuốc như vậy và sống được tới già. Và tôi hạnh phúc dù có vất vả và không tích cóp được gì. Cha mẹ sẽ mất v🐭ì đó là luật tự nhiên. Xin đừng để mình hối hận khi mình già.
Nếu xem tiền bạc và bản thân quan trọng nhất thì tôi sẽ đau khổ lắm. Đọc những bài viết về chuyện chăm sóc cha mẹ lúc già mới thấy người suy nghĩ giống tôi thật là quá sức hiếm hoi. Trách cho xã hội ngày càng phát triển thì♑ con người lại tính toán và thiên về vật chất hơn. Nếu người già bị con cho vào dưỡng lão sẽ là nỗi đau vì họ nghĩ con không thương mình.
Huỳnh Ngọc Trâm
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.